Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 872 -




"Cô đang chất vấn tôi à? Tôi thích để số ai thì để, liên quan gì đến cô." Sắc mặt Thẩm Thanh Ca trở nên lạnh lùng.
“Không phải…” Cố Tinh cũng là lần đầu tiên cảm giác được Thẩm Thanh Ca giết gà để dọa khỉ, “Nhưng tôi không phải là quản lý về thị trường sao?”
Thẩm Thanh Ca cười lạnh nói: “Tôi giúp cô, cô nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Trái tim Cố Tinh đập nhanh, cô ta không thể tin được mình lại sợ một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
“Tôi không cần nghỉ ngơi, tôi sẽ nghe điện thoại, tiếp khách!” Thái độ Cố Tinh hoàn toàn thay đổi.
Reng reng--
Điện thoại đổ chuông.
Thẩm Thanh Ca trả lời điện thoại, cô nhìn Cố Tinh, ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.
Cố Tinh nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đang trò chuyện sôi nổi với khách hàng ở đầu bên kia của điện thoại, căn bản không quan tâm đến mình, không còn cách nào khác ngoài việc bất đắc dĩ rời đi.
Buổi trưa, Thẩm Thanh Ca và Tiểu Vương đi nhà ăn ăn cơm.
Cô phát hiện ra rằng Cố Tinh đã bị hai người đàn ông ở bộ phận kỹ thuật và tài chính xa lánh.
Mọi người hiện tại đang cố gắng hết sức để phủ sạch quan hệ với cô ta.
"Xưởng trưởng, thư ký Long vừa rồi cho tôi số điện thoại của đài phát thanh, chúng ta còn cần quảng cáo không?" Tiểu Vương hỏi.
"Để qua một đoạn thời gian đi, những khách hàng gần đây đều tiếp không hết rồi.”
Sau bữa ăn, khi Thẩm Thanh Ca và Tiểu Vương chuẩn bị lên lầu, hai người đàn ông từ bộ phận tài chính và bộ phận kỹ thuật vội vàng đứng dậy và nói: "Xin chào, xưởng trưởng."
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng liếc nhìn họ và phớt lờ họ.
Vào buổi chiều, Thẩm Thanh Ca đích thân nhận một số đơn đặt hàng và đưa họ đến nhà xưởng để tham quan máy móc và mẫu.
Cố Tinh nhìn thấy tình hình trước mặt, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Nếu tình trạng này tiếp tục xảy ra, cô ta sẽ bị nhà xưởng gạt ra ngoài, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị trực tiếp sả thải.
Thẩm Thanh Ca bận rộn đến tận tối mới nghĩ đến việc tan ca.
Cô xách túi chạy xuống tầng một và tìm thấy một chiếc ô tô quen thuộc có Bạc Đình ngồi trong đó.
“Anh Đình, sao anh không gọi cho em?” Cô mở cửa xe bước vào.
Bạc Đình giúp cô thắt dây an toàn, “Anh đợi không lâu, thấy em bận nên đi chợ mua chút đồ ăn.”
“Sếp Bạc còn tự thân đi mua đồ ăn luôn à?” Cô trêu chọc.
Anh cắn môi cô nói: “Sếp Bạc còn tự mình ăn cơm.”
Cô đẩy anh ra và nói: "Quảng cáo trên báo có tác dụng rồi, có lẽ sau này em sẽ tan làm rất muộn, anh trễ một tí hẵng đến đón em."
"Được."
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca nhìn cà rốt, hành tây và các loại rau khác mà Bạc Đình mua liền nảy ra ý tưởng.
"Em sẽ nấu món ngon cho anh ăn." Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình không đồng ý: “Gần một năm rồi em không nấu ăn, đừng để cắt trúng tay.”
“Vậy vừa đúng lúc em luyện một chút.” Cô lao vào bếp.
Bạc Đình bất đắc dĩ, anh đi theo cô rửa rau, “Anh rửa rau, em gọt vỏ.”
"Ừm."
Thẩm Thanh Ca thực sự đã lâu không nấu ăn, động tác gọt vỏ của cô có chút vụng về.
Sau khi rửa rau xong, Bạc Đình cắt khoai tây, cà rốt, hành tây các loại và vo gạo.
“Còn cái nào cần cắt nữa không?” Bạc Đình hỏi.
"Không còn nữa, đi làm việc của anh đi." Cô đẩy anh ra.
Bạc Đình đi lên tầng hai, Thẩm Thanh Ca nhân cơ hội lấy bịch cà ri từ trong không gian ra.
Sau khi cắt thịt gà thành từng miếng, cô chần qua rồi cho tất cả nguyên liệu vào nồi nấu chín, cuối cùng khi cà rốt chín mềm, cô cho thêm cà ri vào.
Nửa giờ sau, bữa tối được dọn ra.
Cô làm tô cơm gà cà ri rồi bưng cơm ra bàn, một mùi thơm tỏa ra.
Bạc Đình đi xuống lầu nói: “Thơm quá.”
Cô giải thích: “Em đã làm món cà ri gà, học nó từ các bạn cùng lớp ở nước ngoài.”
Bạc Đình ngồi vào bàn, dùng thìa múc một miếng cho vào miệng: “Vẫn là em nấu ngon hơn.”
“Thật ra em cũng không làm gì nhiều.” Tất cả đều nhờ vào bịch cà ri ăn liền.
Bạc Đình chân thành khen ngợi: “Một năm không nấu ăn nhưng tay nghề vẫn không hề suy giảm”.
Cô cũng cắn một miếng, Bạc Đình không hề nói dối, nó thực sự rất ngon.
"Đến lúc đó em sẽ để tiệm cơm cũng thêm món này vào thực đơn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận