Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 762 -




Thẩm Thanh Ca để mọi người cùng nhau nếm thử.
Trong tiệm, lúc đó có vài vị khách, cô cũng mời bọn họ dùng thử.
“Rất ngon! Phần đại tràng này giòn và thơm quá! Càng nhai càng béo lại còn không tanh!”
“Món này ăn rất hợp với cơm, nhưng lại hơi cay.”
“Chủ tiệm, cho tôi một chậu…… tôm này.”
Thẩm Thanh Ca lập tức vào bếp mang ra, cô nấu nguyên một nồi lớn.
Tôn Tú Tú sau khi ăn thử món ăn Thẩm Thanh Ca nấu liền tỏ ra rất kinh ngạc, thực sự quá ngon rồi!
Những món ăn này ngon hơn tất cả những món ngon ở tiệm cơm Quốc Doanh mà xưởng trưởng kia đã từng chiêu đãi cô ta trước đây.
Thẩm Thanh Ca nhờ Tống Nho dùng bút lông viết tôm hùm đất và đại tràng vào giấy rồi dán ngoài cửa tiệm.
Chẳng bao lâu đã thu hút rất nhiều khách hàng tới.
Cửa tiệm vốn dĩ vắng như chùa bà đanh bỗng trở nên đông đúc, Trương goá phụ bận rộn đến mức xoay vòng vòng, trán đẫm mồ hôi.
Bởi vì Tam Thuận bán đại tràng cho cô với giá rất rẻ nên một đĩa đại tràng cũng chỉ có giá một đồng sáu mươi sáu xu.
Còn về tôm hùm đất, cô bán với giá hai đồng sáu mươi sáu xu cho một đĩa.
Chỉ trong phút chốc, tiệm cơm Thái Hòa ở phía đối diện mất đi một nửa số khách.
Việc này khiến Bạc Dạ lo lắng đến mức đứng ở cửa ngó sang phía bọn họ tận vài lần.
Sau hai giờ chiều, cửa tiệm mới bắt đầu nhàn rỗi hơn chút, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều người muốn mua tôm nói muốn mang về nhà thưởng thức.
“Thanh Ca, giờ thì tốt rồi! Chúng ta không sợ bên đối diện cướp khách hàng nữa.” Trương goá phụ vui mừng.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào bà ta cũng vô cùng rảnh rỗi, khiến cho bà ta cầm tiền cũng không an tâm.
“Chị Thanh Ca, mấy món này làm như thế nào vậy?” Tôn Tú Tú hỏi.
Thẩm Thanh Ca đang suy nghĩ nên trả lời ra sao thì Tống Nho liền đáp, “Cô bé, đây là công thức bí mật độc nhất vô nhị, không thể hỏi như vậy được! Bà chủ là dựa vào mấy cái này để làm ăn đó!”
Tôn Tú Tú cũng biết xấu hổ mà ngậm miệng, “......”
Tôm cùng lòng đã được chế biến xong, mỗi thứ một nồi.
Sau khi sắp xếp tất cả công việc, ba người Thẩm Thanh Ca liền đi về nhà.
Vừa tới ngõ, một chị gái đang rửa rau, thấy Thẩm Thanh Ca bèn kéo cô lại nói chuyện.
Bạc Đình không còn cách nào khác phải cùng Tống Nho về nhà.
“Thanh Ca, vẫn là sinh viên đại học như cô thông minh! Biết cách kiếm tiền từ phòng trống. Thế nào? Một tháng kiếm được không ít đúng không?” Chị gái nhỏ hỏi.
Những lời này khiến cô rất không thoải mái, nghe giống như đang mỉa mai vậy.
Nếu cô nói không thu tiền, bọn họ lại không tin.
“Cô cũng có thể cho thuê phòng mà.” Cô gượng cười rồi bỏ về nhà.
Thẩm Thanh Ca đi phòng sách làm bài tập.
Tống Nho hỏi: “Thời tiết ngày càng nóng rồi, ở nhà có bia lạnh hay kem que gì không?”
“Ông nghĩ rằng đây là biệt thự nhà ông à? Muốn ăn kem que phải ra đường tìm xem có xe đẩy bán kem nào không.” Bạc Đình nói tay chỉ ra ngoài cửa.
Tống Nho tay cầm áo vest, chống gậy đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca vừa làm bài tập vừa nói: “Anh Đình, anh nói chuyện với ông Tống lịch sự một chút.”
“Ừm.” Bạc Đình ngoan ngoãn trả lời.
Buổi tối, Bạc Đình làm mì lạnh dựa theo công thức của Tống Nho.
Nhưng trời đã sắp tối mịt, người vẫn chưa quay lại.
Thẩm Thanh Ca có chút lo lắng, “Anh Đình, sao Tống Nho vẫn chưa về, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ông ấy thân thể khỏe mạnh, vệ sĩ cùng thư ký cũng nhiều như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Bạc Đình đem cửa mở ra.
Cô thấy cũng có lý.
Đời trước, Tống Nho là người sống thọ nhất, sống đến hơn trăm tuổi. Cô chết rồi Tống Nho vẫn sống khỏe mạnh.
Bạc Đình chuẩn bị mì lạnh xong, bày ra trước mặt Thẩm Thanh Ca, “Ngoan, em ăn trước đi.”
“Ừm.” Cô cầm đũa lên, mới ăn được một miếng đã có tiếng bước chân vọng lại từ phía cửa.
“Đúng đúng! Chính là chỗ này!” Tống Nho nhanh chân bước vào.
Chỉ thấy một vài công nhân đang khiêng một chiếc hộp tầm một mét năm, trên đó còn có dòng chữ “Tủ lạnh Hương Tuyết Hải”.
Giỏi lắm!
Biến mất lâu như vậy, hóa ra là đi mua tủ lạnh!
Bên ngoài còn có nhiều người hàng xóm đang nhìn theo, hâm mộ không ngớt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận