Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 909 -




Thẩm Thanh Ca hỏi, “Vậy anh Thiết Ngưu thì sao?”
“Tần Thiết Ngưu à, anh ta ngớ nga ngớ ngẩn, cũng không biết lấy tiền ở đâu ra, vài năm trước cưới một cô vợ xinh đẹp, con cũng có luôn rồi. Sao vậy? Chị dâu?” A Hổ tò mò hỏi.
Bạc Đình cau mày hỏi, “Sao lại nhắc đến anh ta?”
Cô cạn lời, Bạc Đình tại sao còn ghen với Tần Thiết Ngưu?
Định ghen suốt đời à?
"Anh Thiết Ngưu hay lên núi hái nhân sâm và nấm linh chi. Em muốn anh ấy cung cấp những món anh ấy hái được cho trung tâm thương mại của em. Trung tâm thương mại của em đang thiếu những sản phẩm cao cấp như vậy." Thẩm Thanh Ca giải thích.
“Khó trách anh ta chỉ có một mẩu đất, thế mà không bị thiếu tiền. Hoá ra anh ta đang mày mò tìm kiếm nấm linh chi và nhân sâm.” A Hổ chợt hiểu ra.
Lê Hoa nhịn không được xen vào: “Cái này gọi là người ngốc có phước của người ngốc nha…”
"A Hổ, Lê Hoa, hai người trở về có thể giúp tôi liên lạc anh Thiết Ngưu được không, tôi đang rất cần.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
A Hổ vui vẻ đồng ý: "Chuyện nhỏ thôi, để em."
Vốn dĩ A Hổ và Lê Hoa muốn quay lại khách sạn.
Nhưng Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đưa hai người đến tứ hợp viện mà họ đã mua trước đây, để hai người tiết kiệm tiền và đi chơi xung quanh.
Buổi chiều, Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca trở lại trung tâm thương mại.
Hai người ngồi trên xe, Thẩm Thanh Ca nói: “Ừm... Lý Ngọc xin từ chức, em không đồng ý.”
Bạc Đình cười khẩy: “Anh là người nhỏ nhen như vậy sao? Cậu ta biết khó mà lui là tốt. Ai mà không thích người và những thứ đẹp đẽ chứ?”
Cô chợt cảm thấy tầm nhìn của Bạc Đình rất rộng.
“Anh Đình, anh thật là tốt.” Cô xuống xe, vẫy tay với anh, “Buổi chiều anh nhớ tìm người đi đón con.”
“Được.”
Thẩm thanh Ca bước vào trung tâm thương mại, Tam Thuận đang không ngừng cúi người trước Hoàng Anh.
Cô bước tới, nhìn thấy Tam Thuận xin lỗi: “Hoàng Anh, thật lòng xin lỗi. Những người công nhân tôi thuê đã chạy xe lật xuống mương! Quýt đã lăn hết ra ngoài rồi, nhưng trong xe vẫn còn một nửa không bị gì.”
“Anh Tam Thuận, trừ khi anh chọn ra được những trái quýt ngon cho tôi! Làm sao anh có thể bán quýt hư? Khách hàng rất tinh mắt, đừng nói là quýt hư, chỉ cần vỏ quýt không đẹp, khách hàng cũng sẽ không mua!”
Vẻ mặt của Tam Thuận lo lắng, “Hoàng Anh, em bán nó với giá một nửa thôi, được không? Em ăn thử đi, quýt mẹ tôi trồng rất ngọt! Ngoài trừ trung tâm thương mại của tụi em, nơi khác cũng có người muốn mua, cũng không thể nào để quýt bị hư đúng không?”
Thẩm Thanh Ca tiến lên hỏi: “Quýt bị hư nhiều không?”
"Em dâu, quýt cũng không phải là quá nát, em xem, những quả quýt này chỉ là vỏ bị xấu một tí, bán không được lắm...” Tam Thuận xoa xoa sau đầu.
Hoàng Anh vô tình nói: “Chúng ta đặt cả xe tải quýt, chúng ta cũng không thể nào lựa từng quả, quả nào ngon quả nào hư phải không?”
Tam Thuận cúi đầu, “Haizz…”
“Tôi có cách!” Thẩm Thanh Ca lấy ra một cái túi nilong.
Cô chất quýt đầy túi, nặng đúng một ký.
Thẩm Thanh Ca gật gật đầu: “Một ký quýt giá bao nhiêu?”
“Một đồng rưỡi một ký.” Hoàng Anh nói.
“Vậy thì em viết một câu, một đồng rưỡi một túi nilong, muốn bỏ bao nhiêu trái quýt thì bỏ!" Thẩm Thanh Ca muốn lợi dụng tâm lý ham rẻ của mọi người.
Hoàng Anh nghi ngờ: “Làm vậy có được không?”
“Cứ thử xem.”
Hoàng Anh chỉ đành ký nhận quýt của Tam Thuận, cô ấy đổ quýt hư lên kệ và treo biển mở cửa.
Thẩm Thanh Ca đứng kế bên để xem kết quả.
Không lâu sau, liền có một số ông bà lớn tuổi tụ tập cầm túi ni lông và bắt đầu chọn quýt.
“Ai da, lời to nha!”
“Cố gắng nhét vào đi, có thể bỏ thêm hai trái nữa.”
Hoàng Anh đứng bên cạnh nhìn, cằm gần như rớt xuống, “Chị Thanh Ca, làm thế nào chị nghĩ ra biện pháp này thế? Chị thật thông minh.”
“Đến khi nào quýt sắp bán hết, em lại đến tìm chị.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Được!” Hoàng Anh như được khai sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận