Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 654 -




Bạc Dạ phun ra một ngụm máu, ánh mắt hung ác nói, “A…… Anh đánh tôi sao? Chẳng lẽ là anh đã biết chuyện tôi ngủ với chị dâu rồi?”
Bạc Đình lại đạp một chân lên bụng của anh ta, Bạc Dạ bị đạp ngã ra mặt đất.
Vẫn còn cảm thấy chưa đủ, Bạc Đình còn muốn đánh anh ta tiếp.
“Anh Đình! Đừng đánh nữa! Anh ta lừa anh đó!” Thẩm Thanh Ca giữ chặt cánh tay của anh.
“Cậu ta là đồ điên!” Bạc Đình nắm chặt tay cô.
Bạc Dạ bò từ trên mặt đất dậy, tiếp tục không biết sống chết nói: “Tôi cũng không có lừa anh!”
Đột nhiên, một bóng người to cao xuất hiện ở sau lưng Bạc Dạ, đập một gậy vào say gáy anh ta, anh ta liền ngất đi.
Bạc Dạ theo tiếng đánh ngã xuống đất.
Người đàn ông vạm vỡ kéo Bạc Dạ lên xe, sợ tới mức nhanh chóng lái xe đi.
“Đại Xuân?” Thẩm Thanh Ca trốn ở sau lưng Bạc Đình.
“Chị Thanh Ca, chị về nhà với em đi……” Lưu Đại Xuân cầm gậy điên cuồng nói.
Bạc Đình bảo vệ Thẩm Thanh Ca ở sau lưng, nói với giọng khàn, “Thanh Ca, em lên xe trước đi.”
“A.” Cô không dám kéo chân sau, chỉ có thể làm theo.
“Cô ấy là của tôi! Tôi nhảy lên thùng xe vận tải vì chị Thanh Ca, đánh hôn mê cha mẹ……” Vẻ mặt của Lưu Đại Xuân vô cùng đáng sợ.
Thẩm Thanh Ca nhìn Lưu Đại Xuân trái tim run lên.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy Lưu Đại Xuân chỉ là hơi ngốc mà thôi, hiện tại cô mới biết được cậu ta là người cố chấp, điên cuồng!
Bạc Đình trực tiếp đá một chân vào bụng cậu ta, làm cho Lưu Đại Xuân ngã xuống đất.
Cây gậy trong tay Lưu Đại Xuân lăn xuống, anh cầm cây gậy gõ ở trên đầu cậu ta một cái.
Cho đến khi Lưu Đại Xuân mất đi ý thức, anh mới yên tâm.
Bạc Đình mở cửa xe, ngồi vào buồng lái.
“Anh Đình, anh sẽ không đánh chết người đi?” Thẩm Thanh Ca có chút sợ hãi.
“Em nghĩ cái gì vậy? Đánh ngất đi thôi.” Anh khởi động xe, quay đầu liền đi.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca đến bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch, cô thiếu chút nữa cho rằng chính mình sẽ phải sống ở thôn Đà Đà cả đời!
“Người đàn ông lúc nãy là chuyện gì vậy?” Bạc Đình nhìn ra cô đang sợ hãi, cố ý dời đi sự chú ý của cô.
Cô nói tất cả chuyện đã xảy ra ở thôn Đà Đà cho Bạc Đình nghe.
Bạc Đình nghi ngờ nói: “Thế mà Bạc Dạ lại cứu em sao.”
“Có thể là lương tâm trỗi dậy, rốt cuộc thì em cũng cứu anh ta.” Thẩm Thanh Ca suy đoán.
Thôn Đà Đà liền ở vùng nông thôn bên cạnh thành phố Thượng Hải, lúc trời hoàn toàn sáng, cuối cùng xe cũng chạy đến thành phố Thượng Hải.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc trước mắt, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Cô thật sự đã trở lại!
Lúc Bạc Đình đi cục cảnh sát báo án, cảnh sát lại nói: “Bạc Dạ đã tới báo án! Nhưng mà Tuyết Lị đã chạy trốn.”
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình không lo lắng Tuyết Lị chạy trốn.
Bọn họ tin tưởng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Tuyết Lị chỉ trốn được mấy ngày thôi.
“Đồng chí cảnh sát, tôi bị trói tới thôn Đà Đà, thôn này đang lừa bán phụ nữ.” Thẩm Thanh Ca nói.
Sau khi cảnh sát ghi chép lại, nói cảm ơn với Thẩm Thanh Ca, sau đó tự mình đưa cô ra cửa.
Lúc đi ra cục cảnh sát, Bạc Đình tự mở cửa xe cho cô lên xe.
Cô cười ngồi vào, “Sao anh lại ân cần như vậy?”
“Anh sợ lại không thấy em.” Bạc Đình hạ giọng nói rất nhỏ.
Hiện tại cô đã điều chỉnh tâm trạng xong, Bạc Đình lại còn chưa hết sợ hãi.
Sau khi Bạc Đình lên xe, liền hỏi: “Không phải em nói tất cả phụ nữ ở đó đều bị thuần phục rồi sao? Vì sao còn muốn báo án?”
“Lúc đầu em cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lại sợ hãi những cô gái khác sẽ bị bắt vào đó.”
Bạc Đình gật đầu.
Về đến nhà, Bạc Đình ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Thẩm Thanh Ca muốn đánh người, cô mới trải qua chuyện lớn như vậy! Sao Bạc Đình có thể chỉ nghĩ đến chuyện này vậy?
Nhưng Bạc Đình chỉ đặt cô lên trên giường, ôm chặt cô, “Ngày hôm qua anh suýt nữa cho rằng em bị Tuyết Lị……”
“Không phải hiện tại em vẫn đang rất tốt sao?” Cô an ủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận