Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 560 -




Trên thái dương của Kim Kiều chảy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, “A……”
Thẩm Thanh Ca đi đến bên canh ông nội Bạc, nhỏ giọng nói: “Con làm một ít mứt lê ngâm đường, Kim Kiều đặt trước 500 đồng tiền, nhưng cuối cùng chỉ đưa cho con 400 đồng tiền.”
Ông nội Bạc tức giận đến mức dựng râu trừng mắt lên, “Kim Kiều! Cậu tham ô một trăm đồng tiền béo bở nhỉ! Mau giao tiền ra đây.”
“Tôi tính tiền sai ha ha……” Kim Kiều lấy ra một xấp tiền từ trong túi.
Ông nội Bạc chỉ vào anh ta, “Cậu không cần làm chủ nhiệm nữa, cậu đi làm nhân viên cho tốt đi.”
Kim Kiều sắp khóc, mặt anh ta nhăn lại như trái khổ qua.
Những người khác đem khuôn mặt của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca nhớ kỹ trong đầu.
Cũng không thể đắc tội thiếu gia và vợ của thiếu gia.
Sau khi Thẩm Thanh Ca về nhà, liền lấy bánh trung thu ra nhìn quả nhiên là thập cẩm.
“Bánh này chia cho Ngụy Hồng với A Long đi.” Thẩm Thanh Ca đề nghị.
Bạc Đình không sao cả, anh cũng không thích ăn bánh trung thu.
Cô tự hỏi, “Anh Đình, Tết Trung Thu sắp tới rồi, em chuẩn bị cho mấy người Ngụy Hồng, A Long và Cổ Tiểu Liên nghỉ! Cái này gọi là phúc lợi cho nhân viên.”
Bạc Đình nhìn cô im lặng cười.
Cũng chỉ có cô thích chơi đùa lung tung.
Bạc Đình lấy mấy cái linh kiện ra liền bắt đầu sửa.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
“Em cũng không biết người phụ nữ kia có bao nhiêu đê tiện! Người phụ nữ độc ác như vậy cũng có thể thi đậu đại học Kinh Hải.”
Cộc cộc ——
Cửa bị gõ vang.
Thẩm Thanh Ca mở cửa ra.
Triệu Long và Cổ Tiểu Liên mở nửa miệng.
“Thật là oan gia ngõ hẹp a!” Triệu Long châm chọc, “Đừng hiểu nhầm, chúng tôi không tìm cô để trả thù! Chúng tôi tìm thợ sửa máy ảnh cho chúng tôi!”
Lúc này, Cổ Tiểu Liên mới hiểu rõ mọi chuyện, hoá ra người phụ nữ độc ác mà Triệu Long nói chính là Thanh Ca……
“Thanh Ca, thật xin lỗi…… Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.” Cổ Tiểu Liên xin lỗi trước.
“Cùng cô ta nói xin lỗi cái rắm! Hỏi sao cô ta thô lỗ như vậy, hoá ra cũng ở nông thôn.” Triệu Long nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Ca để cho hai người bọn họ đi vào.
Bạc Đình liếc nhìn thấy Triệu Long, khóe miệng anh cong lên, sắc mặt mỉa mai.
“Anh…… Anh…… Chính là người thợ mà cái gì cũng sẽ sửa được sao?” Triệu Long sợ ngây người.
Bạc Đình không trả lời.
Triệu Long vốn dĩ muốn chạy đi, nhưng nhìn đến máy ảnh tan thành từng mảnh ở trong tay vẫn đi lên nói: “Hai người làm tôi ném hư máy ảnh, nên phải sửa cho tôi! Hết bao nhiêu tiền?”
“Một ngàn.” Bạc Đình lạnh lùng nói một con số.
Trái tim của Triệu Long lập tức rỉ máu, “Sao anh không đi ăn cướp lấy tiền luôn đi?”
“Cảm thấy chúng tôi đang ăn cướp tiền, thì anh có thể cút!” Thẩm Thanh Ca chỉ vào cửa.
“Hừ! Cổ Tiểu Liên, đây là bạn của em sao, đây là tố chất của bạn bè em sao! Sau này, nếu em vẫn tiếp tục giao lưu với bọn họ, chúng ta liền chia tay!” Triệu Long không có nơi nào để trút giận, chỉ có thể hét lên với Cổ Tiểu Liên.
Mặt của Cổ Tiểu Liên đều đỏ lên, nước mắt đảo quanh ở khoé mắt, “Triệu Long, Thanh Ca là bạn tốt của em…… Hai người có hiểu lầm phải không?”
“Chỉ sợ không có hiểu lầm, ở trường học chính anh ta chủ động đến gần tôi, tôi mới cãi nhau với anh ta.” Thẩm Thanh Ca không nể mặt nói.
Triệu Long này chính là một người đàn ông đểu cáng!
“Cô nói bậy! Cổ Tiểu Liên, em còn không đi sao?” Triệu Long bước nhanh đi ra tứ hợp viện.
Cổ Tiểu Liên nói với Thẩm Thanh Ca: “Thanh Ca, thật xin lỗi…… Tôi đi trước.”
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ thở dài.
“Bạn của em đều không phải rất thông minh.” Bạc Đình bình tĩnh nhận xét.
Cô liếc mắt nhìn anh một cái, “Toàn thế giới chỉ có anh thông minh nhất được rồi đi?”
“Đàn ông trên toàn thế giới chỉ có anh là tốt nhất.” Bạc Đình lại nói tiếp còn có vài phần kiêu ngạo.
Thẩm Thanh Ca rất muốn cười, anh kiêu ngạo đến mức như vậy rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận