Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 783 -




Ngày hôm sau.
Bạc Đình tự mình đưa Thẩm Thanh Ca đến tiệm cơm.
“Anh có muốn ăn cơm sáng rồi đi không?” Thẩm Thanh Ca mời.
Anh lưu luyến xoa lòng bàn tay cô, “Trong nhà có cơm sáng.”
“Vậy được rồi.”
“Em đi ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, đừng quan tâm anh.” Anh đẩy cô đi vào.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy hơi kỳ lạ, sao giống như anh đuổi cô thế?
Anh nhìn Thẩm Thanh Ca tiến vào bếp, thấy người hoàn toàn biến mất, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bạc Đình dựng xe đạp ở góc đường nhìn tiệm cơm Thái Hoà, chờ khi cửa tiệm mở cửa, anh lập tức xông vào.
“Bạc Dạ đâu?” Anh lạnh giọng hỏi.
“Ông chủ, có người tìm…” Nhân viên sợ hãi thét to một tiếng.
Mấy ngày nay, Bạc Dạ đều ở ngủ ở tiệm cơm.
Anh ta vừa đi ra, đã thấy Bạc Đình hùng hổ trừng mình.
“Anh cả, đã lâu không gặp.” Anh ta mặc vest đi giày da, khóe miệng giơ lên, ra vẻ quân tử.
Bạc Đình cho anh ta một cú đấm vào mặt.
“A…” Tức khắc trong khoang miệng Bạc Dạ tràn ngập vị tanh ngọt, nửa khuôn mặt nóng lên.
Anh ta dùng mu bàn tay lau khóe miệng, mu bàn tay dính chút máu.
“Nếu lần sau mày còn dám quấy rầy Thanh Ca, tao sẽ không bỏ qua mày.” Ánh mắt Bạc Đình bén nhọn, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
“…” Bạc Dạ hoảng sợ, không dám lên tiếng.
Tất cả nhân viên trong tiệm đều yên tĩnh như gà.
Trên cơ bản bọn họ đều lùn hơn Bạc Đình một cái đầu, so sánh với anh, bọn họ giống như người tí hon, động cũng không dám động.
Bạc Đình đi khỏi tiệm cơm Thái Hoà, vốn định nhanh chóng lái xe trốn đi, nhưng ai biết Thẩm Thanh Ca đã ôm cánh tay đứng ở cửa.
Cô xụ mặt, túm anh sang một bên, “Anh Đình, không phải ngày hôm qua em nói với anh rồi à? Sao anh còn tới tìm cậu ta?”
“Cậu ta bắt nạt em, anh không nuốt trôi vụ này.” Bạc Đình liếm môi, vẻ mặt kiệt ngạo.
Cô tức giận, nhéo eo anh một cái, “Bạc Đình! Sao anh luôn xúc động như vậy? Uổng công em còn tưởng rằng bây giờ anh đã trở nên trầm ổn trưởng thành! Nếu hôm nay cậu ta ăn vạ, cậu ta nằm trên mặt đất ăn vạ anh, đòi anh tiền thuốc men giá trên trời làm sao bây giờ?”
“Em thích trầm ổn trưởng thành?” Bạc Đình nhíu mày hỏi.
Đây là trọng điểm à?
Mắt Thẩm Thanh Ca trợn trắng, “Anh có nghe em nói hay không? Em đang giảng đạo lý với anh đó.”
“Có phải em thích người trầm ổn trưởng thành hơn không?” Bạc Đình kiên trì hỏi lại một lần.
Cô sửng sốt một giây, chợt gật gật đầu, “Chắc chắn là thích rồi! Sau này nếu anh có thể trầm ổn một chút, bớt dùng bạo lực giải quyết vấn đề thì tốt rồi!”
Sắc mặt của Bạc Đình tràn đầy lệ khí, mày nhíu càng sâu, ánh mắt hung hãn có vài phần ấm ức.
Bị vợ ghét bỏ, làm sao bây giờ?
Ấm ức quá! Đau lòng quá!
“Anh Đình, sau này anh đừng như vậy! Tạm thời em không nói chuyện với anh nữa, em còn phải đi tiệm cơm hỗ trợ.” Thẩm Thanh Ca nhanh chóng trở về tiệm cơm Tường Hòa.
Bạc Đình nhìn bóng dáng cô, trong lòng đang rỉ máu…
Thanh Ca sẽ không thích người khác chứ?
Buổi tối trời tối đen, Thẩm Thanh Ca mới về nhà.
Trên bàn cơm có chè đậu xanh và bánh rán đơn giản.
Như thế rất ít thấy.
Cơ hồ Bạc Đình rất ít khi làm đồ ăn đơn giản như vậy, anh thích xào rau cho cô ăn.
Trước bàn, Tống Nho đang thong thả ung dung xé bánh rán ăn.
“Anh Đình đâu rồi?” Cô tò mò hỏi.
“Cũng không biết tại sao lại thế này, sau khi đưa cô đi, cậu ta trở về một câu cũng không nói, nằm một ngày!” Tống Nho bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng Thẩm Thanh Ca lộp bộp, Bạc Đình sẽ không tức giận bởi vì chuyện buổi sáng chứ?
Cô cũng chưa nói lời gì khó nghe.
“Thanh Ca, có phải cô cãi nhau với Bạc Đình hay không? Giữa vợ chồng khó tránh khỏi cãi nhau, nhưng Bạc Đình cũng khó chịu một ngày, cô đi dỗ cậu ta đi.” Tống Nho khuyên nhủ.
Thẩm Thanh Ca nghển cổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhưng chúng tôi… Không cãi nhau mà.”
Tống Nho là người từng trải, ông ta tự hỏi một chút, “Có phải câu nào của cô làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận