Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 898 -




Bạc Đình thấy vậy liền đuổi theo.
Thẩm Thanh Ca ngăn Ngụy Hồng lại, “Chị cứ làm xong lễ kết hôn trước đi, Bạc Đình đã đuổi theo rồi, chị yên tâm.”
“Có được không……” Ngụy Hồng lo lắng nhìn về phía cửa của hội trường.
“Bạc Đình còn chạy nhanh hơn cả chị, chị mặc váy cưới làm sao mà đuổi theo được?” Thẩm Thanh Ca nói Bạc Bảo Quý kéo cô ấy vào.
Bạc Đình bắt được Tiểu Mộng ở cửa khách sạn.
Anh thả tay cô bé ra, tay kia xoa đầu cô bé, “Tiểu Mộng đúng không? Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“…… Mười hai tuổi.” Cô bé khóc nức nở nói.
Bạc Đình lấy một viên kẹo trái cây từ trong túi ra đặt ở trên tay cô bé, đây là kẹo được chuẩn bị mỗi ngày cho Bạc An và Bạc Vân.
“Cháu thấy mẹ cháu có đẹp không? Trang điểm như vậy có xinh đẹp hay không?” Anh hỏi.
Tiểu Mộng nghĩ một chút, đúng là lúc nãy mẹ rất xinh đẹp.
Chính là……
Cô bé nhăn mày lại, “Khó coi! Xấu đã chết!”
Bạc Đình cười lạnh, “Có phải cháu ghét chú ba của chú đúng không? Chú cũng cảm thấy ông ta lớn lên chẳng ra gì.”
Tiểu Mộng lắc đầu, giận dỗi nói: “Trừ cha của cháu ra, những người đàn ông khác đều không được.”
“Cha của cháu sao? Có phải cháu không có ấn tượng gì cả phải không? Cha của cháu đánh mẹ của cháu, không cho mẹ của cháu vào đại học, còn uy hiếp mẹ của cháu nói muốn đánh cháu mỗi ngày đó.” Bạc Đình châm chọc.
“Dù sao cháu cũng không cần người đàn ông khác phá hư gia đình của cháu, cháu cùng mẹ ở hai người vẫn rất tốt! Mấy người vốn dĩ không hiểu, chỉ biết khuyên mẹ cháu!” Tiểu Mộng bắt đầu khóc nức nở.
Anh cười nhạo, “Sao chú lại không hiểu chứ? Cha mẹ của chú cũng ly hôn, mẹ của chú cũng kết hôn với người đàn ông khác! Người đàn ông kia đối xử với chú khá tốt. Lúc trước mẹ của chú vẫn luôn không vui, sau khi có ông ấy, mẹ của chú đã vui vẻ hơn nhiều.”
“Thật vậy sao?” Tiểu Mộng nhíu mày.
Cô bé biết Bạc Đình là một ông chủ lớn rất lợi hại.
Bạc Đình gật đầu, “Nếu không thì còn như thế nào nữa? Ai lại nguyện ý bịa loại chuyện này để an ủi cháu?”
Buổi lễ kết hôn đã kết thúc, Triệu Tiểu Tĩnh và Thẩm Thanh Ca đi tới phòng nghỉ cùng Ngụy Hồng.
Triệu Tiểu Tĩnh nhịn không được nói: “Chị Ngụy Hồng, tuy rằng Tiểu Mộng vẫn là một đứa trẻ, nhưng con bé như vậy thật sự quá ích kỷ.”
“Haizz, đây là điều chị nợ con bé.” Ngụy Hồng thở dài.
Thẩm Thanh Ca nhịn không được nói: “Chị Ngụy Hồng, chị không có nợ Tiểu Mộng cái gì cả! Điều kiện tiên quyết để chị trở thành vợ, trở thành mẹ là bản thân chị! Nếu chị để Tiểu Mộng ở lại huyện thành mới là nợ con bé.”
“Mấy năm nay Tiểu Mộng ở thành phố Thượng Hải cùng chị thật sự không dễ dàng, lúc đầu ở tại ký túc xá cùng chị, sau khi tốt nghiệp, chị được phân vào đơn vị tốt, cuộc sống trở nên tốt hơn một chút, con bé lại sắp lên cấp 2, vốn dĩ chị không có thời gian dành cho con bé.” Ngụy Hồng không ngừng lau nước mắt.
Thẩm Thanh Ca ôm cô ấy, “Chị suy nghĩ nhiều rồi! Đứa bé nào đi học cũng như vậy hết, em cùng Bạc Đình cũng đến lúc hết giờ làm đi về nhà mới có thể dành thời gian với Bạc An cùng Bạc Vân. Ai cũng như vậy cả.”
Ngụy Hồng đỏ mắt gật đầu.
Đúng lúc này, Bạc Đình và Bạc Bảo Quý đưa Tiểu Mộng đi vào phòng nghỉ.
“Tiểu Mộng…… Sao con lại chạy loạn như vậy? Nếu như gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?” Ngụy Hồng ôm cô bé.
Tiểu Mộng nhíu mày, “Mẹ, mẹ nhất định phải kết hôn sao? Không phải hai người chúng ta sống cùng với nhau cũng khá tốt sao?”
“……” Ngụy Hồng không biết nên nói cái gì.
Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói: “Tiểu Mộng, mẹ cháu vẫn luôn che gió che mưa cho cháu, là vì cháu là con gái của mẹ cháu, mẹ cháu yêu cháu. Cháu cũng biết mẹ cháu rất vất vả đúng không? Hiện tại có người che gió che mưa cho mẹ cháu, ông ấy yêu mẹ cháu, không tốt sao?”
Tiểu Mộng im lặng.
Tất cả mọi người đều mong cô bé có thể hiểu được, dù sao Tiểu Mộng vẫn luôn rất quan tâm tới Ngụy Hồng.
Tiểu Mộng méo miệng, “Mẹ, vậy mẹ phải đồng ý với con! Trong ba tháng, nếu là con vẫn không quen ở chung một chỗ với ông ấy, mẹ có thể ly hôn với ông ấy được không?”
“Cái này……” Ngụy Hồng xấu hổ nhìn sang Bạc Bảo Quý.
“Mẹ không đồng ý với con, con liền đi tìm cha! Con mà đi về huyện thành thì sẽ không bao giờ tới thành phố Thượng Hải nữa!” Tiểu Mộng nói những lời hung ác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận