Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 111 -




Anh ta còn chưa kịp hỏi, Thẩm Thanh Ca đã chạy trở lại trang trại nuôi heo.
Đỗ Phong cau mày, "Cô ấy nói vậy là có ý gì? Cô ấy tựa hồ cũng không muốn công trạng này chút nào."
“Có lẽ là chú cho quá nhiều…...." Đỗ Kỳ Kỳ cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Thẩm Thanh Ca rõ ràng cho lúc trước rất quan tâm đến công trạng này, tại sao bây giờ lại như là đụng tới củ khoai lang nóng hổi vậy?
“Đừng suy nghĩ nhiều, chờ nạn châu chấu đến là được.” Đỗ Phong vỗ vai Đỗ Kỳ Kỳ.
Vào lúc hoàng hôn, Thẩm Thanh Ca trở lại nhà họ Thẩm.
Thẩm Tiểu Phượng, con gái út của nhà họ Thẩm, bế con trai Tiểu Bảo tới.
Bà nội Thẩm và Thẩm Tiểu Phượng đang ngồi trò chuyện trong sân.
“Thanh Ca, có thật không? Cục Nông nghiệp muốn đem công lao của cô cho Đỗ Kỳ Kỳ?" Thẩm Tiểu Phượng hỏi.
Cô ta là trong thôn mật thám, một cái miệng của cô ta còn tốt hơn so với loa tuyên truyền.
Khóe miệng Thẩm Thanh Ca cong lên, kế hoạch của cô cần một người nhiều chuyện.
“Dì nhỏ, châu chấu có đến hay không cũng không xác định được, mấy ngày trước tỉnh phụ cận không phải động đất sao? Chắc chắn là chim bị chấn động rồi!"
Thẩm Tiểu Phượng là người ít học, vì vậy cô ta cảm thấy những gì cô nói đều có lý.
“Cũng may chuyện này không rơi vào đầu cháu, nếu có chuyện gì thì chúng ta không thể sống yên được.” Bà nội Thẩm xua tay, thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tiểu Phượng phát ra khinh thường giọng mũi, "Đỗ Kỳ Kỳ liền chờ bị mọi người chỉ trích đi! Cái gì mà nạn châu chấu! Thôn chúng ta chính là thôn đứng đầu sản xuất lương thực, đừng nói là nạn châu chấu, cái gì tai hoạ đều không có!"
Thẩm Thanh Ca nhìn Tiểu Bảo trong vòng tay của Thẩm Tiểu Phượng, cô chạy đến trên bàn trong nhà chính và lấy ra một hộp sắt đựng đồ ăn vặt.
“Tiểu Bảo, ăn kẹo đi.” Thẩm Thanh Ca đưa hộp sắt cho Tiểu Bảo.
Cái hộp sắt này là bảo bối của Thẩm Kiều Kiều, bên trong chỉ có mấy viên kẹo trái cây cứng.
Tiểu Bảo bóc một viên bỏ vào miệng, vui mừng khôn xiết.
Một lúc sau, Thẩm Kiều Kiểu trở về.
Nhìn thấy những mảnh giấy gói kẹo trên mặt đất và hộp kẹo trong tay Tiểu Bảo, cô ta rất khó chịu.
Thẩm Kiều Kiều hỏi, "Ai đưa hộp kẹo của tôi cho nó? Là chị đúng không, Thẩm Thanh Ca?"
“U, Tiểu Bảo chỉ ăn mấy viên kẹo của cô thôi mà? Có cái gì ghê ghớm! Ăn không được sao?" Thẩm Tiểu Phượng liếc mắt nhìn Thẩm Kiều Kiều một cái.
“Hộp kẹo là tài sản cá nhân của tôi! Tôi không ở nhà, các người sao lại đụng vô đồ của tôi?" Thẩm Kiều Kiều nói ra một cái lý do.
Điều này khiến Thẩm Tiểu Phượng rất tức giận, "Đồ của mình mà không cất đi, đồ của mình sẽ bị người khác lấy ở trong nhà chính sao! Hơn nữa, lần trước cô đập vỡ đầu Tiểu Bảo của chúng tôi, ăn một viên kẹo của cô có gì sai?"
Thẩm Kiều Kiều hận đến ngứa răng.
Dì nhỏ này không phải lớn hơn cô mấy tuổi thôi sao, lại còn không biết chữ, sao lại có thể ra vẻ trưởng bối dậy dỗ cô?
“Cút ra khỏi nhà của tôi mau! Đây là nhà của tôi! Cút ra ngoài!" Thẩm Kiều Kiều chửi rủa mà không lựa lời.
Mặt Thẩm Tiểu Phượng cũng đỏ bừng, cô ta uất ức đến mức không biết nên nói gì.
Lúc này, Thẩm Thanh Ca dùng giọng điệu trà xanh nói: "Kiều Kiều, đừng nói vậy! Dì nhỏ là em gái của cha, tại sao dì ấy lại không thể đến nhà này?"
Làm sao cô có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, mà không thêm dầu vô lửa?
Lúc này, Lý Phượng Chi mang theo đối tượng xem mắt của Thẩm Kiều Kiều vào cửa.
“Này, chàng trai trẻ, đừng lo lắng, Kiều Kiều của chúng tôi là học sinh trung học……”
Triệu Sơn Hà không muốn kết hôn, thì họ phải tìm người tiếp theo thôi, phải không?
“Đúng vậy! Đây là nhà của anh trai tôi! Cô là bồi tiền hoá, cô không phải là con trai. Nói nhảm nhí gì vậy? Cô còn không biết xấu hổ mà nói to như vậy sau khi ngủ với người khác! Nếu tôi là coi, tôi sẽ trốn trong phòng của tôi và không dám ra ngoài!" Thẩm Tiểu Phương tràn đầy tự tin nói.
Nghe vậy, khuôn mặt của chàng trai trẻ lập tức thay đổi.
“Cái gì? Thẩm Kiều Kiều ngủ với người khác? Mẹ kiếp! Cô ta ngủ với người khác, bà còn giới thiệu cho tôi? Tôi nói điều kiện nhà họ Thẩm tốt như vậy, sao chỉ đòi lễ hỏi có 20 đồng tiền!" Anh ta vừa chạy vừa chửi.
Thẩm Kiều Kiều sững sờ tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng gió gì đó liền thò đầu ra xem.
“Thẩm Tiểu Phượng! Cô hại tôi! Tôi liều mạng với cô!"
Ngay khi sự việc này nổ ra, Thẩm Kiều Kiều và Thẩm Tiểu Phượng ngay lập tức đánh nhau.
Thấy hai người họ đánh nhau, Thẩm Thanh C cố nén cười và quay trở lại phòng để đồ linh tinh.
Cô lấy cuốn sách bài tập ra và tập trung vào việc nghiên cứu các câu hỏi.
Đánh đi, tốt nhất là đánh chết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận