Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 408 -




Trong chớp mắt, mười ngày đã trôi qua.
Xe hơi cơ bản đã làm xong.
Xưởng trưởng, Triển Thiên đều rất vừa lòng.
Ngay cả Thẩm Thanh Ca cũng nghe nói xưởng trưởng đã nhiều lần khen ngợi Bạc Đình.
Ở xưởng xe, hai chữ Bạc Đình này quả thực như sấm bên tai, anh thành nhân vật chạm tay là bỏng ở nơi này.
Tuy rằng anh thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng người trong phòng thiết kế đều phục anh từ tận đáy lòng, không hề lục đục với nhau.
Bởi vì Bạc Đình đã ghi chú chi tiết trên bản thiết kế, tay nghề không hề giữ lại gì, dạy cho bọn họ toàn bộ.
Vào lúc này, tay nghề chính là công cụ kiếm cơm, có thể không giữ lại gì mà dạy cho người khác, quả thực chính là ơn lớn.
Ký túc xá.
“Hôm nay anh tan làm sớm vậy, các anh không có việc gì làm à?” Cô cảm giác tựa hồ gần đây Bạc Đình rất nhàn nhã.
Anh thở dài một cái, “Hôm nay mệt hơn bất kể ngày nào trước đó. Bọn họ đều rất chậm chạp, anh đã nói một lần, thế mà cứ hỏi mãi! Anh dạy bọn họ, thật sự phiền chết đi được.”
Cô nâng mặt cười nói: “Vậy có phải anh cũng cảm thấy em ngu ngốc hay không? Trước đây anh dạy em làm đề vật lý, em cũng rất chậm chạp, cứ hỏi anh mãi…”
“Sao có thể so sánh bọn họ với em được? Em thông minh hơn nhiều!” Giọng điệu của anh bất giác dịu xuống.
Đôi mắt cô cười thành hình trăng khuyết, “Nghe nói nhiều người đã nhận được phiếu điểm! Anh sẽ biết em thông minh hay không ngay thôi.”
Phòng thường trực của xưởng xe.
Triển Nhan lặng lẽ đi vào.
Công nhân viên chức thấy Triển Nhan lập tức chào hỏi, “Cô Triển tới đó à? Đến nhận phiếu điểm đúng không? Tôi còn chưa thông báo, chuẩn bị chờ phiếu điểm của mọi người trong xưởng tới hết rồi thông báo cùng một lúc.”
“Đừng…” Mặt Triển Nhan tái đi.
Nếu để cha cô ta biết cô ta thi được nhiêu đó điểm, thế nào cũng phải đánh chết cô ta.
Triển Nhan duỗi tay, “Anh đưa phiếu điểm cho tôi là được.”
“Được. Chủ nhiệm Triển nóng lòng xem đúng không?” Công nhân viên chức đưa cho cô ta một phong thư.
Khi Triển Nhan nhận phong thư, thấy một phong thư khác trên bàn, trên đó viết ba chữ Thẩm Thanh Ca.
Chắc chắn Thẩm Thanh Ca này thi tốt hơn cô ta!
Ai bảo người phụ nữ này không cho cô ta chép bài thi?
Vậy cô ta sẽ lấy phiếu điểm của cô dùng một chút, đây là cô nợ cô ta.
“Đồng chí, anh đưa phiếu điểm của Thẩm Thanh Ca cho tôi luôn đi.” Cô ta nói.
“Việc này… Chỉ sợ không được đi? Chính bản thân lấy vẫn là tốt nhất.”
Triển Nhan nở nụ cười, “Tôi với Thẩm Thanh Ca là bạn tốt, tôi biết cô ấy là vợ của Bạc Đình! Anh còn không tin tôi ư?”
“Vậy được rồi.” Công nhân viên chức đem phong thư đưa cho cô ta.
Triển Nhan không dám về nhà, tìm một góc trộm mở thư của mình ra.
Vừa thấy, ngũ quan cô ta lập tức vặn vẹo.
Quả nhiên, thành thích trên phiếu điểm thê thảm không nỡ nhìn!
Toán học 0 điểm.
Tổng điểm 500, cô ta thi được 101.
Cô ta khẽ cắn môi, cũng mở phiếu điểm của Thẩm Thanh Ca ra.
Thoáng chốc, gương mặt cô ta từ thống khổ bi thương trở nên khiếp sợ.
Thế mà Thẩm Thanh Ca này lại thi được 430 điểm.
Năng lực cô mạnh như vậy, tại sao không chịu cho cô ta chép bài thi chứ?
Vốn dĩ cô ta còn có chút bất an, bây giờ một chút bất an cũng không có.
Triển Nhan lấy bút máy từ trong túi ra, dùng mực nước che tên mình và Thẩm Thanh Ca trên phiếu điểm.
Sau đó treo đầu dê bán thịt chó*…
[*Treo đầu dê bán thịt chó: dùng để chỉ sự làm ăn gian dối, lừa lọc.]
Giữa trưa.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đang chuẩn bị ngủ trưa, cửa đã bị gõ vang.
“Em đi mở cửa!” Trong mắt Thẩm Thanh Ca bắn ra ánh sáng kích động.
Bạc Đình cưng chiều liếc nhìn cô, biết cô đang kích động chuyện gì.
Mở cửa ra, một phong thư nằm trên mặt đất.
Cô khom lưng nhặt lên, liếc mắt một cái, cảm xúc mênh mông.
Thẩm Thanh Ca đóng cửa lại, chạy chậm đến phòng ngủ, “Phiếu điểm của em tới rồi!”
“Em mau mở ra đi.” Bạc Đình tựa hồ còn sốt ruột hơn cô.
Cô chậm rãi mở ra, lấy ra phiếu điểm bên trong.
Nhìn phiếu điểm, trái tim cô lộp bộp một chút, sau đó thì cười.
101 điểm!
Từ sau khi nhập học, lần đầu tiên cô thi cũng không được từng này điểm.
“Cái này không thể là của em.” Cô khẳng định.
Trong mắt Bạc Đình hiện lên ánh sáng tối tăm, anh cầm phiếu điểm quan sát, “Tên bị mực nước che lại rồi.”
“Vậy không phải nhầm lẫn, mà là có người cố ý.” Thẩm Thanh Ca phỏng đoán nói.
“Đi phòng thường trực hỏi một chút là biết.”
Thẩm Thanh Ca hết chỗ nói rồi, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận