Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 512 -




Đồng Kim Hoa bị bọn họ chửi một tràng làm cho hôn mê.
Trời ạ!
Thế mà không ai giúp đỡ bà ta!
Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không có lòng đồng cảm, quá ích kỷ!
Không có người cổ vũ nghe bà ta “hát tuồng”, Đồng Kim Hoa rất không cam lòng.
“Dì, chúng ta đi thôi.” Khuôn mặt Cố Quyết ửng đỏ, cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đồng Kim Hoa xách trái cây ngồi vào trong xe, “Đi thôi.”
Bà ta lột quýt ăn.
Tứ hợp viện.
Thẩm Thanh Ca về nhà nói với Bạc Đình chuyện buổi sáng nay.
Sắc mặt Bạc Đình tối sầm lại, “Bọn họ muốn chết à?”
“Anh đừng luôn miệng nói muốn chết muốn sống! Em cũng không có việc gì.” Cô xoa mặt anh.
“Anh nói một tiếng với ông nội.”
Cô gật đầu, “Em còn có một ý kiến hay, có thể làm cho bọn họ tránh em còn không kịp.”
“Ý tưởng gì?”
Môi cô đặt bên tai anh.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến bệnh viện thăm Khương Lê.
Mở cửa, sắc mặt Bạc Đình lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thế mà Bạc Thọ Khang lại ngồi ở trước giường bệnh, nói chuyện phiếm với Khương Lê.
Anh sải bước tiến đến, nắm lấy cổ áo Bạc Thọ Khang, “Ai bảo ông tới? Cút ngay!”
“Con dám làm như vậy với cha?”
“Để tôi thấy ông quấy rầy mẹ tôi thêm một lần nữa, tôi không ngại đánh chết ông!”
Khương Lê sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Bạc Đình… Con đừng xúc động… Mau buông tay! Tốt xấu gì ông ấy cũng là cha con.”
“Cút ngay!” Bạc Đình buông cổ áo ra, đẩy ông ta.
Bạc Thọ Khang kéo cổ áo, mặt cũng nghẹn đỏ, “Bạc Đình, giữa cha và mẹ con có hiểu lầm! Địch ý của con đối với cha lớn như vậy làm gì?”
“Mẹ tôi không muốn gặp ông!”
Khương Lê cười nhạt, “Bạc Đình, không có việc gì! Mẹ đã không còn tình cảm gì với ông ấy, hận mẹ cũng lười hận, không cần thiết.”
Lời này vừa nói ra, Bạc Đình nhẹ nhàng thở ra.
Bạc Thọ Khang lại nhăn chặt mày, ông ta không cam lòng hỏi: “Bà thật sự không còn tình cảm gì với tôi? Vậy sao bà còn ghét Trịnh Nga thế?”
“Bởi vì Trịnh Nga và con trai của bà ta, uy hiếp con trai tôi!” Khương Lê bình tĩnh nói.
Bạc Thọ Khang thở dài, “Khương Lê, thật ra năm đó tôi và Trịnh Nga…”
“Được rồi, đừng nói nữa. Tôi đã không quan tâm đến mấy chuyện này!”
“Khương Lê, con người bà thật sự quá cứng đầu, sao lại không chịu nghe tôi giải thích chứ?”
Khương Lê trừng ông ta một cái, “Chuyện tới bây giờ, ông còn không biết xấu hổ chỉ trích tôi? Người ngoại tình, không phải tôi!”
Thẩm Thanh Ca cũng nhịn không được nói: “Nếu thực sự có hiểu lầm, tại sao mười mấy năm ông không đi tìm mẹ giải thích? Rõ ràng là trong lòng ông có quỷ.”
“Con không hiểu…” Sắc mặt Bạc Thọ Khang tái nhợt, ông ta vô lực giải thích.
Bạc Đình cười nhạo, “Đừng nói cái khác, ông nói người năm đó nằm trên giường với Trịnh Nga có phải là ông hay không?”
Mặt già của Bạc Thọ Khang đỏ lên, “Khụ… Tôi còn có việc đi trước.”
“Người đàn ông dơ bẩn!” Khương Lê đánh giá, tựa như đang nói về một người không có quan hệ gì với mình.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy bên cạnh giường bệnh để không ít dược liệu sang quý, đồ bổ, chắc là Bạc Thọ Khang mang đến.
Mua mấy thứ này, hẳn là áy náy với Khương Lê.
“Mẹ, điều dưỡng thân thể tốt lên thì chúng ta sẽ đuổi Trịnh Nga đi!” Thẩm Thanh Ca nói.
Khương Lê cười gật đầu, “Tuy rằng không để bụng, nhưng mẹ không quen nhìn người phụ nữ kia tu hú chiếm tổ.”
Sau khi rời đi phòng bệnh, Bạc Đình mua một sổ khám bệnh mới.
Anh đưa sổ khám bệnh cho Thẩm Thanh Ca, “Đến lúc đó tìm người giả tạo một chút.”
“Còn có hoá đơn mua thuốc…”
Bạc Đình xoa đầu cô, “Phiền toái quá.”
“Đúng rồi, anh Đình, cha anh cứ luôn nói năm đó có hiểu lầm, đến tột cùng là hiểu lầm gì?”
“Ai biết được? Người đàn ông tồi tệ ngoại tình lấy cớ cho mình thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận