Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 677 -




Chiều nay tan học sớm, Thẩm Thanh Ca đi thẳng đến chợ đen.
Cô giúp đỡ Hoàng Anh bày rượu gạo ra, bởi vì rau ngâm bán hết sạch rồi.
“Chị Thanh Ca, sao chị lại tới sớm như vậy? Chị cãi nhau với anh Bạc Đình à?” Hoàng Anh cười nói.
Cô tặc lưỡi, “Cái này gọi là có người vui mừng có người sầu! Em vui vẻ với A Long, nào biết chị khổ sở?”
Hoàng Anh bị trêu chọc đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô ấy chạy tới kho hàng, “Em không nói chuyện với chị nữa!”
Thẩm Thanh Ca cười khẽ, trước đó cũng không thấy da mặt của Hoàng Anh mỏng như vậy.
Một lát sau, Trịnh Nga cũng tới.
Bà ta đẩy xe rau ngâm đủ loại, loại Thẩm Thanh Ca thấy qua hay chưa thấy qua đều có, linh tinh vụn vặt có mười mấy loại. Hương rượu gạo cũng rất thơm…
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy bà ta, cầm lòng không được trợn trắng mắt.
“Thanh Ca, cô không chào đón tôi à? Ha ha…” Trịnh Nga da mặt dày cười hỏi.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca vô tội nói, “Đừng nghĩ nhiều! Bà là mặt hàng gì, tôi lại là gì.”
“…” Mặt Trịnh Nga cũng tái đi.
Một lát sau, rất nhiều khách tới.
Trong số bọn họ có bảy vị khách lựa chọn đi mua rau ngâm chỗ Trịnh Nga, bởi vì Trịnh Nga tuổi tác đã lớn, theo bản năng, khách cảm thấy đồ do người tuổi tác lớn làm càng ngon.
“Chị Thanh Ca, hôm nào chúng ta tìm bà già kia tính sổ đi.” Hoàng Anh thở phì phì châm chọc.
Thẩm Thanh Ca nhịn không được cười, “Tìm bà già nào cơ?”
Đang nói, một người đàn ông cầm một viên gạch màu đỏ tới, anh ta hung tợn đi về phía bọn họ.
Rất nhiều người bán rong đều cảm nhận được người đàn ông tính tình không tốt, sợ tới mức run bần bật.
Người đàn ông dừng trước quầy hàng của Thẩm Thanh Ca, anh ta hung tợn nhìn Thẩm Thanh Ca, lại quay đầu nhìn về phía đối diện.
Phanh!
Một cục gạch bang một tiếng đập trúng đầu Trịnh Nga.
“Ai u…” Trịnh Nga bị ném đau kêu lên.
Một dòng máu chảy xuống từ trán bà ta, trên mặt tất cả đều là chất lỏng màu đỏ tươi.
Khách khứa sợ tới mức thi nhau tránh ra.
“Cậu… Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Trịnh Nga ôm đầu, sắp khóc.
“Bà còn không biết xấu hổ nói? Vợ tôi ăn củ cải ngâm của bà cứ bị tiêu chảy mãi! Suýt chút nữa vợ tôi đã sinh non…” Người đàn ông nói, nhấc lên cái bình ném xuống.
Hương vị vừa chua vừa cay truyền vào mũi.
Trịnh Nga khóc lóc nói: “Dựa vào cái gì mà cậu nói là củ cải tôi ngâm hại vợ cậu tiêu chảy? Nói không chừng là đối diện thì sao?”
Người đàn ông giơ bình lên ném về phía bà ta, “Chính là bà! Lần đầu tiên vợ tôi mua củ cải nhà đối diện thì không có việc gì, cả nhà chúng tôi ăn củ cải bà ngâm thì đều tiêu chảy! Đồ của bà không sạch sẽ!”
Lời này vừa nói ra, khách khứa xung quanh đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Trả lại tiền đi! Tôi không mua nữa!”
“Tôi cũng không cần! Ăn đau bụng không đáng giá!” Khách khứa không hẹn mà cùng nói.
Trịnh Nga muốn trốn chạy, nhưng mấy khách nữ bắt được bà ta.
Rất nhanh, người trông giữ chợ đen cũng tới.
Bọn họ kéo người đàn ông kia đi ra ngoài, cưỡng chế Trịnh Nga dọn dẹp sạch sẽ chợ đen.
Máu trên đầu Trịnh Nga cũng không kịp xử lý, chỉ có thể trả lại tiền, quét tước.
Hoàng Anh vui sướng khi người gặp họa nói: “Cái này gọi là báo ứng!”
“Quả nhiên không sạch sẽ.” Thẩm Thanh Ca lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên một tiếng bước chân truyền đến.
Quay đầu vừa thấy, chỉ thấy Bạc Đình thở hổn hển chạy tới.
Cô hơi ngoài ý muốn, sao Bạc Đình lại tới?
“Em không có việc gì chứ?” Bạc Đình đột nhiên ôm cô vào trong lòng.
“Không có việc gì…” Cô đỏ mặt, vội đẩy anh ra.
Thẩm Thanh Ca liếc mắt nhìn, người bán rong bên cạnh đều đang nhìn bọn họ.
“Anh nghe người ta nói có người ném sạp rau ngâm, cho nên tới.” Bạc Đình giải thích.
"Sạp của Trịnh Nga bị ném, em không sao cả..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận