Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 363 -




Khương Lê đang tức giận đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng, ông ta đeo gọng kính màu vàng, khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt điển trai.
Thẩm Thanh Ca đứng xa xa nhìn sườn mặt của Bạc Thọ Khang, có vài phần hoảng hốt.
Đừng nói, hai cha con này lớn lên còn rất giống.
“Anh Đình, không nghĩ tới cha của anh cũng rất đẹp trai.” Cô tặc lưỡi.
Đây là gừng càng già càng cay trong truyền thuyết?
Gương mặt này của Bạc Thọ Khang, miễn cưỡng xứng đôi với Khương Lê!
“Xem anh, anh đẹp hơn một trăm lần so với tên đểu cáng như ông ta!” Bạc Đình mạnh mẽ xoay mặt cô qua, làm cô nhìn anh.
“Đúng đúng đúng! Anh Đình đẹp trai nhất.”
Bên kia, con ngươi của Khương Lê mở to, nhìn thấy Bạc Thọ Khang có vài phần cứng họng.
“……” Trịnh Nga đứng tại chỗ cả người run rẩy.
Bạc Thọ Khang thấy gương mặt kia của Trịnh Nga liền ghê tởm, ông ta cười lạnh nói: “Trịnh Nga, cô tưởng làm gì với con trai của tôi?”
“Thọ Khang ……”
“Đừng gọi tôi! Trở lại thành phố Thượng Hải, cô liền lăn ra khỏi nhà họ Bạc cho tôi!”
Trịnh Nga khóc lóc giữ chặt tay của Bạc Thọ Khang, “Thọ Khang, em chăm sóc anh nhiều năm như vậy, em muốn một danh phận có gì sai? Anh thật tàn nhẫn.”
“Vậy con trai của tôi có gì sai? Cô còn dám uy hiếp Khương Lê?” Ông ta ném tay bà ta ra.
Trịnh Nga không đứng vững ngã ở trên mặt đất.
“Thọ Khang, em đau quá!”
Bạc Thọ Khang vô tình nói: “Chút đau đớn này của cô tính cái gì? Cô mua một cái đồng hồ chả ra gì tiêu đến hai ngàn đồng tiền, tôi còn đau lòng đâu.”
Hai tay của Khương Lê nắm chặt thành nắm đấm, “Bạc Thọ Khang, nếu là ông còn có chút tình người, ông liền tính toán tương lai cho Bạc Đình! Đừng luôn nghĩ cho con trai của người khác!”
Nói xong, bà ấy xoay người rời đi.
“Khương Lê, Khương Lê……” Ông ta kêu hai tiếng.
Nhưng Khương Lê cũng không phản ứng.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình nhìn Bạc Thọ Khang từ xa, liền đi theo Khương Lê rời đi.
“Bạc Đình, Bạc Đình……” Bạc Thọ Khang gọi ở phía sau.
Bạc Đình vẻ mặt ghét bỏ, anh lớn tiếng nói: “Ban ngày ban mặt, sao lại có quạ đen không ngừng kêu vậy?”
Lời này đương nhiên truyền đến trong tai của Bạc Thọ Khang và Trịnh Nga.
Tròng mắt của Trịnh Nga xoay chuyển, “Thọ Khang, anh nhìn xem Bạc Đình bị chị Khương Lê dạy thành dạng gì! Sao có thể đối với cha ruột của mình nói như vậy đâu?”
“Cô không có tư cách khoa tay múa chân trước mặt tôi! Lúc trước nếu không phải do cô, Khương Lê liền sẽ không đi!” Bạc Thọ Khang nghiến răng nghiến lợi nói.
Trịnh Nga đau lòng, bà ta chưa bao giờ thấy người nóng nảy như Bạc Thọ Khang bao dung cho một người như vậy.
Nhiều năm như vậy, ông ta đều là tính tình như pháo đốt.
Cùng người lớn tuổi trong nhà, bạn bè cũng là một lời không hợp liền bắt đầu mắng lên.
Nhưng lúc nãy Bạc Đình sỉ nhục ông ta, mắng ông ta như vậy, ông ta không hề tức giận một chút nào.
Hai mẹ con này nếu trở về thành phố Thượng Hải, bà ta cùng Bạc Dạ còn có đường sống sao?
Khương Lê bước đi ở phía trước, đi đường mang theo gió.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đi theo ở phía sau.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Đình, anh có muốn trò chuyện cùng cha của anh hay không?”
Kỳ thật, cô cảm thấy, tuy rằng Bạc Thọ Khang rất quá đáng!
Nhưng ân oán của cha mẹ cùng con cái không có quan hệ.
Anh còn không có trả lời, Khương Lê liền xoay người lại nói, “Đúng vậy! Bạc Đình, dù sao cha của con cũng là cha của con, hai người nhiều năm không gặp như vậy, nếu nhớ ông ta con liền đi nhìn xem đi.”
“Con không rảnh.” Bạc Đình nắm lấy tay của Thẩm Thanh Ca.
Cô méo miệng nói, “Em đều nghe anh Đình.”
“Em thật ngoan!” Bạc Đình xoa đầu cô.
“Nóng quá, em không muốn nấu cơm.” Cô duỗi người nói.
Vốn dĩ, Bạc Đình đang muốn nói để anh làm, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi.
Hôm nay hiếm khi Khương Lê thấy nhiều người đáng ghét như vậy, vẫn là ăn ở bên ngoài đi.
“Chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm đi.” Bạc Đình đề nghị.
“Cũng được.” Khương Lê gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận