Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 856: Thiên hạ thái bình.

Quân đội Thổ Phồn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bọn họ tổn thất quá lớn ở đây, lại không có bất kỳ thu hoạch nào, nếu rút lui thế này, hậu quả khó lường. Các quốc gia Tây Vực vừa bị chinh phục rất có thể lần nữa vùng dậy, bọn họ quay về lại mất vài năm chuẩn bị nữa mới có thể phát động cuộc chiến lớn thế này.

Vì thế Thổ Phồn phái sứ thần cầu kiến Tả Thiếu Dương, giao ra bức thư do đích thân Tùng Tán Cán Bố viết.

Thư viết bằng hai thứ tiếng Tượng Hùng, tiếng Hán, khuyên Tả Thiếu Dương đầu hàng, sẽ sắc phong y làm Pháp vương của Cương Nhân Bố Thiết.

Tả Thiếu Dương viết thư trả lời, Thổ Phồn không rút lui thì không có đàm phán, Cương Nhân Bố Thiết không đàm phán khi bị uy hiếp, ngươi bảo phong ta làm Pháp vương thừa nhận quyền thống trị của ta ở đây, tốt, rút quân trước đi.

Thổ Phồn không đồng y, phát động một cuộc tấn công dữ dội, liên tục một tháng, ngày ngày Thổ Phồn thay đổi đủ loại chiến thuật tấn công, thể hiện ý chí cho trong thành thấy, không hàng sẽ tắm máu cả thành.

Tùng Tán Cán Bố đánh cược một tòa thành lớn như vậy sẽ không cầm cự được lâu, vì tiêu hao lương thực vật tư rất lớn, chỉ cần xuất hiện chút mầm mống dao động hắn sẽ lợi dụng triệt để.

Hắn nào biết rằng Tả Thiếu Dương từ ngày đầu tiên tới Tây Vực đã không ngừng chuẩn bị cho ngày này, y kiếm được một đồng thì bảy phần dùng phát triển, ba phần là để tích góp nguồn lực chiến tranh, một xu bỏ túi không có, hoàn toàn không có chút lòng riêng nào. Có thể nói y giống thánh nhân hơn cả thánh nhân, bách tính trong thành đều thấy cả, đừng nói trong thành bây giờ còn dư dả, dù thực sự chết đói cũng chết cùng y.

Chiến đầu kéo dài một tháng, mỗi ngày Thổ Phồn bỏ lại mấy trăm thi thể, Tùng Tán Cán Bố lần nữa viết thư nghị hòa, lần này không đưa ra điều kiện gì cả. Tả Thiếu Dương thấy trong thành tổn thất lớn, y lại chẳng phải muốn tranh bá thiên hạ, hai bên hòa bình tất nhiên là đồng ý.

Trải qua gần một tháng đàm phán cuối cùng đạt thành hiệp nghị đình chiến. Tả Thiếu Dương được Tùng Tán Cán Bố phong pháp vương, là quốc sư được Thổ Phồn thừa nhận. Cương Nhân Bố Thiết sẽ nạp vào Thổ Phồn, nhưng Đàn Thành được giữ quân đội riêng, Thổ Phồn không được phép trú quân trong vòng 500 dặm quanh Đàn Thành, nếu không Đàn Thành sẽ phái quân tiêu diệt. Thổ Phồn sẽ gửi thành chủ tới quản lý Đàn Thành, một nửa quan viên Đàn Thành do bách tính trong thành đảm nhiệm. Hàng năm Đàn Thành phải cống nạp Thổ Phồn, nhưng Thổ Phồn không được phép phái người thiết lập bất kỳ trạm thu thuế nào trong phạm vi 100 dặm quanh Đàn Thành.

Như thế bề ngoài Tùng Tán Cán Bố đã thống nhất được toàn bộ Tây Vực, Đàn Thành giữ được tự chủ của mình thành nước trong nước, lợi ích có thể diện cũng có, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Thổ Phồn lập tức rút lui, toàn thành ăn mừng.

Thành chủ dẫn theo hơn mười quan viên Thổ Phồn tới, tiếp nhận quản lý Đàn Thành từ thành chủ cũ trong ánh mắt bất thiện của bách tính Đàn Thành. Có thể dự báo hắn làm quan nơi này vô cùng khó khăn, dù ngươi tham ô nửa đồng thôi cũng bị bách tính báo lên Pháp vương.

Kỳ thực nhiều năm qua tòa thành này vận hành theo ý chí của Tả Thiếu Dương, giờ danh vọng của y càng tới đỉnh điểm, thành chủ chỉ là người thực hiện ý chí đó thôi.

Tả Thiếu Dương vẫn hết sức cảnh giác với Thổ Phồn, ở biên cảnh năm trăm dặm quanh Đàn Thành thiết lập chế độ dịch trạm, bề ngoài là để phục vụ thương cổ đi xa có chỗ nghỉ ngơi, thực chất là để giám thị mọi hành động quân sự của Thổ Phồn.

Mỗi dịch trạm này là một thành bảo, sức chứa tối đa chỉ có nghìn người, nhưng xây dựng vô cùng kiên cố, không thể nào hạ được trong thời gian ngắn. Bây giờ Đàn Thành có tiền, có vật tư, muốn làm gì cũng dễ dàng.

Từ thành bảo này lại có phong hỏa đài nối với Đàn Thành, chỉ cần có quân đội lạ xuất hiện báo tin ngay lập tức.

Dịch trạm này đồng thời hỗ trợ tốt cho thương đội qua lại, hoàn toàn không lo cướp bóc, khiến Đàn Thành ngày một phồn vinh.

Liền ba năm sau đó Tùng Tán Cán Bố giữ lời, không gây phiền toái cho Đàn Thành, Đàn Thành không hề mở rộng quân lực hay lãnh thổ. Thương cổ Thổ Phồn qua lại nơi này chẳng những không bị cản trở, còn mang về không ít vật tư thiết yếu, hắn nhận ra, sự tồn tại của Đàn Thành cơ lợi Thổ Phồn.

Quan hệ đôi bên từ đó hòa hoãn hơn nhiều, Tùng Tán Cán Bố nhiều lần phong thưởng cho Tả Thiếu Dương, y từ chối mọi chức tước, tiền bạc cũng dùng hết vào nâng cao dân sinh Đàn Thành. Đỉnh điểm một năm trước, Tả Thiếu Dương dẫn cả nhà tới La Ta làm khách, được Tùng Tán Cán Bố tiếp đãi vô cùng long trọng, hành động này chính thức khép lại thù địch của đôi bên.

Ở đây Tả Thiếu Dương không những được tiếp kiến Văn Thành công chúa, còn nhiều lần thi triển phép thuật thần kỳ, khiến danh tiếng của y bắt đầu lưu truyền Thổ Phồn.

Sống ở Thổ Phồn tận nửa năm Tả Thiếu Dương mới trở về, mang theo phong thưởng chưa từng có.

Thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, Kiệt Nhĩ Giáo phát triển lớn mạnh, số lạt ma đã lên tới mấy trăm người, đó là vì Tả Thiếu Dương không muốn phát triển tràn lan tùy tiện, số tín chúng thì nhiều không kể siết.

Tả Thiếu Dương lúc này đem tâm tư vào dạy dỗ con cái, khi chúng đến bốn tuổi bắt đầu học vỡ lòng, y đặt tên cho các con, bối phận đầu tiên là chữ "Văn", lại sinh ra dưới thần sơn, nên khuê nữ tên là Tả Văn Tuyết, nhi tử là Tả Văn Sơn.

Tả Văn Tuyết năm nay mới chỉ tám tuổi, nhưng đã cưỡi ngựa, bắn cung, múa đao vun vút, hoàn toàn là một thiếu nữ Tây Vực, không hề có chút bóng dáng Hán gia nữ nào. Đám Đạt Long Tân, Mai Đóa cực kỳ yêu thích nó, dốc hết bản lĩnh truyền thụ, đừng nói trẻ cùng tuổi, dù thiếu niên hơn nó mấy tuổi cũng thường bị nó đánh cho về nhà khóc cha khóc mẹ. Chưa nói đúng sai thế nào, bị cô nương ít hơn mấy tuổi đánh bại, bọn chúng về nhà chẳng được bênh mà còn ăn đòn thêm.

Tuy không ép buộc khuê nữ ở bất kỳ chuyện gì, riêng giáo dục là Tả Thiếu Dương không lơi lỏng, chưa học xong giáo tình y đưa ra, không làm bất kỳ chuyện gì khác. Ở chuyện này cả Bạch Chỉ Hàn vô cùng chiều con cũng không dám trái ý y.

Tả Văn Sơn bảy tuổi lại khác hẳn, bảo nó bỏ sách còn khó hơn bảo Tả Văn Tuyết bỏ luyện võ, nó không thích theo Miêu Bội Lan đi trồng cây, chỉ thích ngồi nhà đọc sách viết chữ. Tính cách cực giống Tả Thiếu Dương, thông tuệ không thua kém gì Đỗ Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận