Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 429: Người còn người mất. (1)

Tả Thiếu Dương quay lại phòng, ngồi bên giường, vuốt ve mái tóc Tiểu Muội, ôn nhu nói:” Muội đợi lát nữa, cháo đang nấu, sắp ăn được rồi.”

“ Đệ, đệ về rồi à?”

Hồi Hương không biết ở đâu hay tin chạy như gió vào, Tả Thiếu Dương còn chưa nhìn rõ tỷ tỷ thì Hồi Hương ôm chầm lấy, khóc như mưa:” Hu hu hu, đệ không biết ở nhà sợ thế nào đâu, hôm đó Lý đại ca về nói đệ ở lại hái thuốc hôm sau mới về, mẹ ngất đi, cứ đòi ngay trong đêm lên núi tìm đệ, mọi người giữ mãi mới được. Hôm sau cả nhà ta rời thành tới Quỷ Cốc phong, nhưng nửa đường thì bị phản quân đuổi đi, cho chúng tiền, lương thực cũng không được, chúng lấy rồi vẫn đuổi về.”

“ Cả nhà đợi ở chân núi tới ba ngày mà không có tung tích của đệ, Chỉ Nhi về thành nhờ Phàn đội chính đưa quân đi giải cứu, nhưng hắn không được tùy ý dẫn quân khỏi thành, chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân, cùng với mấy binh sĩ từng ở nhà ta trị thương đánh lên, trạm gác của địch quá nhiều, qua được cái này có cái khác, Phàn đội chính cũng bị trúng một mũi tên phải quay về. “

Hồi Hương nói một tràng dài, Tả Thiếu Dương vỗ vỗ lưng an ủi tỷ tỷ, nhìn cha mẹ cũng nhớ lại lúc đó lau nước mắt, không ngờ Bạch Chỉ Hàn vì mình đi tìm Phàn Mặt Đen nhờ giúp đỡ, nàng rất ghét tên đội chính thô lỗ đó, cũng không ngờ Phàn Mặt Đen nghĩa khí như vậy, cứu mình mà bị thương.

Còn rất nhiều người y quan tâm nữa, không biết họ có bình an không.

Cháo đã nấu xong, Miêu Bội Lan bê một bát tới, hương gạo thơm ngạo ngạt, Trí Nhi cứ nhìn nuốt nước bọt ừng ực.

Tả Quỷ bảo thê tử, Hồi Hương cùng người khác đi ra ngoài.

Tả Thiếu Dương tạm thời chẳng chú ý được chuyện khác, nhè nhẹ vỗ má Tiểu Muội:” Tiểu Muội, dậy thôi, có cháo rồi đây.”

Tiểu Muội khẽ gật đầu, nàng đã uống nửa viên nhân sâm tứ nghịch hoàn, tuy chẳng giúp ngăn cái đói, nhưng tinh thần tốt hơn, gò má gầy tọp còn có chút sắc hồng.

Tả Thiếu Dương múc một thìa, thổi nguội đút cho Tiểu Muội ăn, Tiểu Muội khẽ hé môi, húp được thìa cháo, mắt lại đỏ hoe, ngây ra nhìn y, lẩm bẩm:” Ca, huynh về rồi … muội nhớ huynh lắm, nhớ lắm.”

“ Ta biết, ta xin lỗi vì đi quá lâu.” Tả Thiếu Dương vừa đút cháo vừa dỗ dành, được non nửa bát thì dừng lại:” Tiểu Muội, tạm thời chỉ ăn chừng này thôi nhé, đợi muội khỏe rồi, muội muốn ăn gì ta cũng kiếm về cho muội.”

“ Muội chỉ cần ca thôi, ca đừng đi nữa.” Tiểu Muội nửa mê nửa tỉnh, nghĩ gì trong đầu là nói ra cái đó:

“ Được, được, ta không đi đâu nữa, bây giờ ngoan, nghe lời ngủ đi nhé.” Tả Thiếu Dương vuốt ve gò má gầy gò của nàng, với y đây mới là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, đừng nghĩ Tiểu Muội chỉ bị đói lả đi, ăn vào sẽ khỏe lại, nếu đói quá lâu, các chức năng cơ thể suy giảm, bây giờ nàng chưa hoàn toàn thoát ly khỏi nguy hiểm:

Dỗ cho Tiểu Muội ngủ rồi, Tả Thiếu Dương còn hát ru cho nàng một lúc, bần thần hỏi Bạch Chỉ Hàn:” Cô biết vì sao Tiểu Muội ra nông nỗi này không?”

Bạch Chỉ Hàn nói nhỏ:” Nô tỳ cũng chỉ nghe Tang gia đại tẩu kể lại, Tang cô nương từ khi hay tin thiếu gia mất tích thì vô cùng lo lắng, còn lên núi đi tìm. Vì cô ấy sợ lão gia cho nên không dám đi cùng nhà ta mà chỉ đi một mình, quán trà cũng đóng cửa, có lần đi tới ba ngày, sau đó về nhà khóc suốt, biết dựa vào sức mình không làm được gì, ngày nào cũng nấp ngoài nhà ta đợi tin. Về sau cả Phàn đội chính cũng bị thương, không cách nào tìm thiếu gia được, mọi người chờ đợi, thời gian trôi đi, hi vọng tắt dần, Tang cô nương cho rằng thiếu gia chết rồi, cũng không thiết sống nữa, chừng mười ngày trước thì tuyệt thực, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được.”

Tình cảm này cả đời bù đắp cũng không đủ, Tả Thiếu Dương cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi Tiểu Muội, thu lại tâm tình hỏi tiếp: “ Vậy Tang gia, ta để cho họ năm đấu lương, nếu tiết kiệm có thể cầm cự tới ba tháng, sao giờ đã gục hết cả vậy?”

“ Mẹ của Tang cô nương lén bán ba đấu cho Chu gia.”

Tả Thiếu Dương bóp tay răng rắc:” Mụ giả tham lam ngu hơn lợn, loại người đó vậy mà sống dai như đỉa.”

Bạch Chỉ Hàn không nói, nàng thừa đoán được toan tính của Tang mẫu, cầm chắc Tả Thiếu Dương sẽ không để Tiểu Muội chết đói, Tiểu Muội lại không thể để cha mẹ chết đói, bà ta ỷ vào đó bắt chẹt Tả Thiếu Dương, ai ngờ y lại mất tích hơn hai tháng liền.

Tiểu Muội đã ngủ say, Tả Thiếu Dương còn ngồi thêm một lúc nữa, sau đó nhờ Bạch Chỉ Hàn trông chừng hộ mình, rồi đi ra ngoài đại đường.

Khi y đi thì thuốc chất đầy phòng cha mẹ, còn lấn sang cả đại đường, bây giờ không thấy nữa, có lẽ đã đem nấu cháo thuốc hết, cha vẫn ngồi ở sau bàn khám bệnh, tỷ tỷ Hồi Hương ôm vai mẹ vỗ về, sau lưng còn có một cô bé lấm lén nhìn y.

Nhìn cha mẹ cùng tỷ tỷ gầy gò không còn ra hình người, Tả Thiếu Dương thắt lòng:” Cha, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong thời gian con không có nhà? Lương thực không đủ ăn sao?”

Tả Quý vẫy tay bảo nhi tử ngồi xuống trước:” Ài, sau khi con và Bội Lan mất tích, người cần nuôi dưỡng tăng thêm rất nhiều.”

“ Hả? Thêm rất nhiều là sao ạ?” Tả Thiếu Dương nhìn quanh, nhà chỉ có thêm một cô bé mười mấy tuổi, chính là Thảo Nhi rồi, đang đứng sau lưng mẹ y:” Thảo Nhi, muội khỏe lại rồi.”

Thảo Nhi rõ ràng không nhận ra Tả Thiếu Dương nữa, cũng phải, bọn họ gặp nhau có một lần, mà giờ trông y khác nhiều, phong trần sương gió, không phải là thư sinh nhu nhược như trước, thậm chí có chút dữ dằn.

Lương Thị vỗ vỗ tay Thảo Nhi:” Con bé hơi sợ người lạ.”

Tả Thiếu Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu, Thảo Nhi còn nhỏ mà đã gặp phải chuyện như vậy, để lại ám ảnh tâm lý là bình thường.

Tả Quý nói tiếp:” Bốn người nhà Nghê đại phu, hai người nhà thím Trương bên cạnh, ba người nhà Dư chưởng quầy, sáu người nhà thợ mộc Lý, ba người nhà Triệu Tam Nương, rồi thêm Phàn Mặt Đen với tám binh sĩ từng lên núi tìm con, tổng cộng là hai mươi bảy người.”

Tả Thiếu Dương mồm há hốc ra từng chút một theo số người cha kể:” Phàn Mặt Đen có quân lương mà.”

“ Con biết rồi đó, những người không chiến đấu được bị giảm khẩu phần, họ lại vì con mà bị thương, thêm nữa khi xưa nếu không phải có Phàn Mặt Đen nói trước cho con biết chuyện trưng thu lương thực, không có hắn báo lên trên, Đại tướng quân đã không ban thưởng cho nhà ta, cũng không khoan dung cho chúng nuôi nhiều thân bằng hảo hữu như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận