Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 777: Ngày tháng còn lại. (1)

Tả Thiếu Dương nghe xong thánh chỉ thì ngửa mặt cười điên cuồng, vị minh quân trứ danh lịch sử, biết mình bị vu oan, vẫn muốn giết mình.

Từ khi biết mình tới Đại Đường, Tả Thiếu Dương luôn mang lòng sùng bái Lý Thế Dân, thực sự rất muốn gặp vị thiên cổ nhất đế một lần, coi như thế cũng không sống uống. Lần đầu tới kinh thành, việc đầu tiên y vội vàng làm là tới Hoàng Thành, chính là ôm hi vọng ngây thơ gặp được vị minh quân này.

Giờ người mình luôn ngưỡng mộ muốn chặt đầu mình, ha ha ha ha ...

La công công nhìn Tả Thiếu Dương chẳng tiếp chỉ mà cứ đứng đó cười tới gập người, trong lòng cũng bất lực, nói:" Đại nhân chớ lo, vẫn còn một lần phục tấu nữa mà, biết đâu tới lúc đó ..."

" Ông tin chuyện đó à?" Tả Thiếu Dương ngừng cười, giọng mỉa mai:

La công công tất nhiên không tin, ông theo vị hoàng đế này lâu năm, biết hoàng đế làm việc rất dứt khoát, rất tự tin vào bản thân, nhận định là không sai. Sự thực chứng minh, trước giờ hoàng đế cũng hiếm khi phạm sai lầm, nhất là ở chuyện nhìn người càng có cái nhìn độc đáo, cho nên mới quy tụ trong tay đám văn thần mãnh tướng như thế.

Ở chuyện thẩm hạch tử hình, hoàng đế không bao giờ làm qua loa, trái lại còn vô cùng cẩn thận, chỉ cần có chút sai lệch là không cho giết, nên số người bị xử tử hình rất thấp, ít hơn hẳn triều Tùy, so với cao tổ cũng ít hơn rất nhiều.

Hoàng đế xem xét kỹ nhất ở lần đầu thẩm hạch, khi đó tỉ lệ thoát chết cao nhất, tới lần thứ hai thì cơ bản đã hình thành nhận định trong lòng rồi, sửa đổi rất ít, tới lần thứ ba chưa từng thay đổi.

Cho nên ông ta chỉ nói thế để Tả Thiếu Dương không mất hi vọng thôi:" Đại nhân không giống người khác, ngài y thuật cao minh, thuật mở ngực cứu người, thử hỏi thiên hạ còn ai làm nổi? Chữa trị nan y như thi chú trúng phong đều là sở trường, không ai so được. Cho nên bệ hạ sẽ cân nhắc cẩn thận."

Tả Thiếu Dương lắc đầu chua chát:" Nếu ta chẳng hiểu y thì chẳng ra cơ sự này."

Chuyện tới đây nói nhiều vô ích, La công công đành cáo từ.

Đêm hôm đó, Tả Thiếu Dương ngây ra ngồi dưới hành lang, dù trong lòng đã củng cố tâm lý tới mấy, khi cái chết tới gần, ai có thể bình thản. Miêu Bội Lan ở bên cạnh, lòng đau khổ nhưng không dám rơi lệ, sợ Tả Thiếu Dương thêm thương tâm, chỉ có thể ngồi ở ghế thấp bên cạnh, nép vào lòng y, ôm lấy người y, ôm rất chặt.

Đỗ Minh ở thư phòng bên cạnh thi thoảng nói chuyện với Tả Thiếu Dương, nó vẫn rất kiên nhẫn học y, thi thoảng lại đặt câu hỏi. Tả Thiếu Dương chẳng tâm tư mà trả lời nó, nên mới đầu đối đáp qua loa, về sau y bị vài câu hỏi khó làm suy nghĩ. Trẻ con đầu óc chưa đi vào lối mòn, suy nghĩ cổ quái mới mẻ, khiến Tả Thiếu Dương cũng mất thời gian mới trả lời được, cay đắng tuyệt vọng trong lòng vơi đi đôi chút.

Cả đêm không ngủ, Tả Thiếu Dương chẳng nhớ gần đây mình có bao đêm không ngủ như thế, tinh thần của y sa sút rất nhiều, ăn uống sụt giảm, có những khi bỏ bữa. Miêu Bội Lan chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong bếp.

Tả Thiếu Dương ngày một ít nói, có ngày thà ngồi chơi với đàn gà chứ chẳng muốn gặp ai.

Sau lần thứ hai thẩm hạch thất bại, tiểu viện tử giam cầm Tả Thiếu Dương được canh phòng nghiêm ngặt hơn hẳn, có thêm cấm tốt được phái tới, Trang lao đầu gần như ngày nào cũng tới thăm y.

Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, Trang lao đầu chẳng biết lấy từ đâu ra rất nhiều băng, mỗi ngày đều đưa tới cùng nước ô mai hoặc rượu để Tả Thiếu Dương giải nhiệt.

Miêu Bội Lan vốn tràn trề hi vọng, nhưng cùng với việc người bệnh chữa khỏi rời đi ngày một nhiều, xung quanh ngày một yên ắng, những người được chữa khỏi bệnh đó được Tả Thiếu Dương cho đi là đi luôn chẳng quay lại, chẳng thấy họ tỏ ra cảm kích gì, thái độ lạnh nhạt. Nàng bắt đầu khẩn trương, ngày ngày ngó về đại môn, hi vọng có thánh chỉ tới xá miễn cho trượng phu.

Nhưng sau khi không còn người bệnh, trừ Trang lao đầu, chẳng ai đi qua cánh cổng đó nữa.

Trời nóng hầm hập, tiểu viện tử càng nóng hơn, mấy tầng tường cao xung quanh che hết gió rồi, bức bối vô cùng. Gà Tam Hoàng đã biết gáy, chỉ có điều chẳng đúng giờ tẹo nào, gáy bừa bãi, lại còn ngang ngược tranh gáy với con gà trống còn lại, cứ con kia gáy là nó gáy át đi.

Cái nóng dịu dần, đêm dần nhiều mưa hơn, một hôm có chiếc lá vàng rơi vào trong sân, Miêu Bội Lan hoảng loạn, mùa thu tới rồi. Nàng âm thầm lên kế hoạch vượt ngục, nhưng nhiều lẫn kiểm tra, nàng tuyệt vọng, toàn bộ mặt đất đều lát đá, đừng nói bọn họ chỉ có cái cuốc nhỏ, dù có thép bách luyện cũng chẳng làm gì nổi.

Mà tường bao quanh cùng bằng đá, bên trên đủ giáp binh qua lại tuần tra, rất cao, nếu không có công cụ thì không trèo lên được, bốn góc có tháp canh, ngày đêm được cung tiễn thủ trông coi. Dù giết hết cấm tốt cũng không thể hạ được họ.

Trời lạnh dần, mua thu trôi đi như đàn chim nhạn bay về phía nam, nhanh mà kiên quyết, lướt qua bầu trời nhỏ trên đầu họ.

Sau thu chặt đầu, chính là thời điểm cuối thu, ngày đó đã tới rất gần. Tả Thiếu Dương đã cảm giác được nụ cười gằn của tử thần, chất lượng giấc ngủ của y rất tệ, một đêm giật mình thức giấc bốn năm lần, toàn là ác mộng.

Miêu Bội Lan dần dần không giấu được những giọt nước mắt của mình.

Bệnh của Đỗ Minh đã khỏe hắn vào mùa hè, Tả Thiếu Dương đã giải trừ cách ly cho nó, thông qua ngục tốt gửi tin cho Đỗ gia, nhưng Đỗ gia mãi chẳng phái người tới đón vì thế nó chẳng đi nữa, ở lại tiểu viện tử.

Đỗ Minh là đứa bé thích yên tĩnh lại cực kỳ thích đọc sách, nó có thể đọc sách cả ngày mà không chán, đặc biệt là y thư, có vấn đề nào là nó hỏi, rất chịu khó, thi thoảng Tả Thiếu Dương không trả lời được.

" Tả thúc thúc, chỗ này in sai chữ." Đỗ Kính đem sách tới mách Tả Thiếu Dương:

Tả Thiếu Dương đang đọc danh tác của Lão Tử, liên quan tới hữu dụng và vô dụng, nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy nó đọc Luận Ngữ, chẳng nghĩ gì:" Chắc là in ấn có vấn đề."

Đỗ Minh tiếp tục chỉ:" Dạ, chỗ này cũng sai nữa."

Tả Thiếu Dương vẫn chỉ trả lời cho có lệ:" Không sao, nhảy qua mà đọc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận