Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 142: Lão ca là Phi Thử.

Đối phương vừa nói một cái làm Tả Thiếu Dương giật mình nhìn kỹ lại, nhưng khi đó đêm khuya tối lửa, không nhìn rõ mặt ông ta, song chuyện này chỉ có hai người biết, vậy còn không phải là hắc y lão giả đêm qua bị kẻ thù truy sát, mình không biết chân tướng đã đưa vào nhà cứu chữa sao, nhất thời chỉ biết nói: “ Thì ra là ông à?”

Lão giả mỉm cười: “ Lão phu đợi công tử một thời gian rồi, hiện giờ công tử có rảnh không? Lão phu có chuyện muốn nói.”

Tả Thiếu Dương đau đầu, hôm nay là ngày gì mà nhiễu sự như thế, rất muốn nói không, y không muốn dính líu tới dân giang hồ, lại không dám từ chối thẳng thừng, làm người ta phật ý. Lão già này bị thương còn mạnh như thế, bây giờ thương thế đã lành, mình từ chối quá lão ta thẹn quá hóa giận chả biết làm gì, trong mắt đám người này không có vương pháp, hành sự tùy hứng. Chẳng bằng xem ông ta muốn nói gì, sau đó dứt khoát cắt bỏ liên quan, giải quyết một lần cho xong, nghĩ thế y đành nói:” Được, có điều ta không muốn uống trà, trong ngõ này có chùa Thanh Phong, là chỗ vắng vẻ thanh tịnh, chúng ta tới đó nói chuyện.”

“ Tốt lắm, lão phu đợi công tử ở đó.” Nói dứt lời lão giả quay người đi luôn:

Tả Thiếu Dương thở dài ngồi xe ngựa về nhà, Hầu Phổ cũng xử lý xong việc ở nhà môn quay lại, đang nói chuyện với Tả Quý rất cao hứng, không vui sao được, hắn thoát được cảnh kẹt giữa hai đằng mà.

Cũng không cần họ giúp, hỏa kế tháo thuốc xuống, vác vào trong kho.

Hầu Phổ cười ha hả:” Đại lang, về đúng lúc lắm, hôm nay đệ vất vả rồi, ta mang bầu rượu tới uống chúc mừng đây. Ài, ta cũng không còn cách nào, trong nhà không có tiền trả cho bọn họ, đành trơ mắt nhìn họ tới làm khó nhạc trượng nhạc mẫu ... May mà đại lang có bản lĩnh, dụ được Chúc lão chưởng quầy mua thuốc kiếm tiền về.”

Hồi Hương bê thức ăn từ bếp đi ra, trừng mắt với trượng phu:” Nói cái gì đấy hả? Dụ dỗ cái gì? Chẳng lẽ đệ đệ thiếp là kẻ lừa gạt.”

Hầu Phổ là tên sợ vợ, rối rít đứng dậy xua tay:” Không, không không, ta nói sai, lỡ mồm, lỡ mồm. Ý ta là, Chúc Dược Quỹ nổi tiếng là người kinh doanh tinh minh, làm ăn cẩn thận, vậy mà ...”

“ Ông ấy tinh minh càng chứng tỏ đệ đệ có bản lĩnh.”

“ Đúng đúng, ý ta chính là thế! Ha ha ha.”

Tả Thiếu Dương chỉ dẫn cho hỏa kế đặt dược liệu xong đi ra cười bảo Hầu Phổ:” Tỷ phu tiếp chuyện cha, đệ đi vệ sinh chút rồi quay về.”

“ Được.”

Tả Thiếu Dương theo cửa sau bếp ra ngõ, chạy bộ tới chùa Thanh Phong, chùa vẫn vắng tanh vắng ngắt như trước giờ, lão hòa thượng thì chắc là tới trai phòng ăn cơm rồi.

Ngó đông ngó tây không thấy lão giả kia đâu, chợt nghe giọng khàn khàn gọi:” Tả công tử.”

Tả Thiếu Dương nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi, chỉ thấy lão giả đứng ở lầu chuông, rủa thầm một câu, lạnh bỏ mẹ còn leo lên đó đứng, lần sau giới thiệu cho Chúc lão đầu kết làm đôi tri kỷ tâm thần. Y leo lên tầng ba, nói luôn:” Lão nhân gia có chuyện xin hãy nói, xin lỗi, người nhà đã chuẩn bị xong cơm nước, đợi ta về.”

“ A, vậy lão phu nói ngắn gọn vậy.” Lão giả chân thành thi lễ:” Hôm nay mạo muội chặn xe công tử không vì cái gì khác, chỉ muốn cảm tả ơn cứu mạng của công tử.”

Không phải vì lời nói mà do thần thái toát ra từ ông ta làm Tả Thiếu Dương bất giác thu lại thái độ không hưởng ứng lắm, không giống đám giang hồ thô bạo lỗ mãng mà khá nho nhã, vội đáp lễ, học theo văn vẻ nói: “ Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nói tới.”

Lão giả nghiêm túc nói:” Mạng ta với công tử chỉ là chuyện nhỏ, với ta lại là chuyện lớn.”

Chỉ là lời khách sáo, có cần máy móc thế không hả? Tả Thiếu Dương cười theo:” Lão nhân gia, ta không có ý đó, mạng ai cũng quan trọng mà.”

“ Tiểu huynh đệ cứu mạng ta, ta cũng nên nói thân phận mình cho huynh đệ biết.” Lão giả kiêu ngạo nói:” Lão ca đây họ Tiêu, ngoại hiệu trên giang hồ là Phi Thử!”

“ Phi Thử? Lão nhân gia chính là … ” Tả Thiếu Dương chẳng để ý lão giả đột nhiên thay đổi cách xưng hô nữa, đầu như bị cho vào trong quả chuông rồi gõ uỳnh một cái vậy, lảo đảo lùi lại sau mấy bước, đầu năm y rảnh rang đi dạo nha môn, nhìn thấy công văn hải bổ, truy lùng tên phỉ tặc ngoại hiệu Phi Thử:

“ Chính thế, xem ra tiểu huynh đệ cũng biết lão ca là ai rồi.”

Chả trách đêm đó lão ta có thể ra khỏi nhà mà thần không biết quỷ không hay, Tả Thiếu Dương khóc thầm trong lòng, lão già này không chỉ là dân giang hồ bình thường mà là hạng có số má hẳn hoi nữa, mình thật may con mẹ nó mắn:” Không đúng, ta xem công văn hải bộ, trên đó là hán tử mặt vuông, rậm râm mắt tròn, trông giống như Trương Phi cơ mà.”

“ Ai lại đi rảnh rang giả mạo một tên phỉ tặc bị truy nã gắt gao, lão ca đây mỗi lần hành sự đều bịt mặt, đừng nói thấy mặt, mà cái bóng của lão ca cũng chưa từng thấy.” Lão giả nói với giọng điệu tự hào không thèm che dấu cứ như cái nghề của mình vẻ vang lắm vậy:” Cho nên chúng vẽ bừa thôi, trong mắt chúng, loại người như ta tất nhiêu là tướng mạo hung thần ác sát rồi. Sao, tiểu huynh đệ, sợ à?”

Đùa kiểu gì nhạt vậy, đương nhiên là sợ chứ, đối diện là tên tội phạm bị truy nã, hơn nữa võ công cao cường, muốn giết mình thì đưa tay ra bóp cổ đánh rắc một cái là xong. Cơ mà nghĩ tới đó bất giác không sợ lắm nữa, mình một là không có tiền, hai là một tiểu dân, chả có thân phận gì, kiểu lợn chết không sợ nước sôi, lại thêm bản tính vốn ương ngạnh lại có chút sĩ diện, Tả Thiếu Dương ra vẻ thoải mái nói:” Ông làm phỉ tặc việc của ông, ta làm lang trung của ta, không có cạnh tranh không sinh thù oán, việc gì mà sợ.”

Phi Thử hơi bất ngờ:” Thú vị, đúng thế, ta nói rồi, không làm liên lụy tới ngươi.”

Tả Thiếu Dương chợt nảy ra nghi vấn:” Vậy những người hôm đó là ...?”

“ Là bộ khoái nha môn.”

Bà nó, biết ngay mà, chả trách nửa đêm dám hung hăng truy sát người ta như vậy, đáng lẽ mình nên nghĩ tới sớm hơn.

Nhắc tới chuyện này Phi Thử có chút hậm hực:” Tối đó ta vốn định ra tay với nhà Khúc chưởng quầy, ta theo dõi cái mễ hành (hiệu buôn gạo) đó từ lâu rồi, thám thính qua, thông thuộc đường lối. Chúc chưởng quầy này làm ăn cực lớn, từ kinh thành tới đại giang nam bắc, vậy mà vào nhà, trừ ít đồ gia dụng thì tiền bạc ít thảm thương, những chỗ có thể giấu được đều bị ta kiểm tra qua, trống tron. Nói không phải khoe, đây là nghề của ta, không kẻ nào che dấu được, nhưng tìm mãi không thấy, làm ta tức điên, nhưng năm xưa sư phụ bắt ta thề độc, chỉ được trộm không được cướp, nếu không ta bắt lão già đó tra tấn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận