Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 127: Đàm phán thương nghiệp. (3)

Kiến nghị này có vẻ được, nhưng Tả Thiếu Dương không đồng ý ngay, y phải nghĩ xem có vấn đề gì trong này không đã. Nghĩ một lúc quả nhiên phát hiện ra vấn đề, người ta chẳng cần nhìn trộm cách y bào chế thuốc, nhưng chỉ cần sư phó có kinh nghiệm, dựa vào vật liệu, thời gian, công cụ thì người dùng bào chế thuốc có kinh nghiệm có thể đoán ra tám chín phần mười rồi. Tiếp đó thông qua thực tế bào chế nhiều lần rút kinh nghiệm là có thể tìm ra phương pháp chính xác.

Đúng là lão hồ ly, thiếu chút nữa là mắc bẫy.

Lục lọi trong đầu một hồi, Tả Thiếu Dương kiến nghị:” Cách này không hay lắm, không bằng chúng ta ký hiệp nghị bao thầu gia công đi.”

“ Hả?” Chúc Dược Quỹ chưa nghe thấy danh từ này bao giờ:” Bao thầu gia công là thế nào?”

Tả Thiếu Dương lỡ mồm dùng khái niệm mới, cơ mà không sao, giải thích:” Đơn giản lắm, các vị sẽ cung cấp dược liệu và phụ trách tiêu thụ, có thể căn cứ vào tình hình tiêu thụ mà phán đoán số lược ủy thác bào chế. Còn Quý Chi Đường phụ trách bào chế, không tiêu thụ, chỉ cung cấp cho Hằng Xương thôi. Như vậy hai bên không lo chuyện sổ sách lằng nhằng.”

“ Nói cho cùng là cậu không tin tưởng lão phu ...” Chúc Dược Quỹ thở dài, có vẻ vô cùng thất vọng:” Tuy thiên hạ hay chửi thương nhân gian trá, hám lợi, nhưng người làm ăn đường hoàng nào không phải dựa vào chữ tín, thế nên mới có tấm biển bong chóc mốc meo nhiều năm khiến người ta tin tưởng hơn tấm biển mới sơn son thiếp vàng. Làm ăn mà không có chút tin tưởng nào, đề phòng nhau từng li từng tí thì sao có thể lâu dài, chẳng bằng thôi đi vậy.”

Nói tới đó giọng ông có chút bất mãn:” Cậu là tiểu lang trung còn chưa mãn sư, nhưng lão phu tin tưởng cậu, dùng thuốc mới bào chế của cậu, cậu đã đi bán thuốc cũng biết rồi, ai tin thuốc cậu bào chế ra không? Chỉ có lão phu thôi, lão phu tín nhiệm coi trọng tài năng của cậu mới đưa ra đề nghị hợp tác, cậu lại đề phòng lão phu như phòng trộm, thế là cớ làm sao?”

“ Lão bá, cháu không có ý đó ...” Tả Thiếu Dương ngỡ ngàng, không biết giải thích thế nào, mấy lần thất bại trước đó làm y quá cẩn trọng, chuyện làm ăn này lại ảnh hưởng rất lớn tới nhà y, ông ta cùng lắm chỉ kiếm bớt một ít thôi, có hay không cũng không hề gì, còn y thì trong tình thế khác hẳn, cẩn thận thế nào cũng không quá:

Chúc Dược Quỹ xua tay:” Bỏ đi, bỏ đi, làm ăn không thành tình cảm còn đó, lão phu không muốn làm chuyện này nữa, nếu không giao tình bao năm giữa lão phu với cha cậu cũng chẳng còn.”

Thấy Chúc Dược Quỹ có vẻ đã quyết ý, Tả Thiếu Dương rầu rĩ lắm, mình lại làm hỏng mọi chuyện rồi, trông đợi là thế, cuối cùng vẫn không thành. Y đứng dậy chắp tay cáo từ, không nói gì nữa.

Chúc Dược Quỹ tủm tỉm cười, đợi Tả Thiếu Dương sắp ra tới cửa mới gọi:” Quay lại đây.”

Tả Thiếu Dương quay lại, y không hứng thú với chuyện khác nữa, vụ làm ăn này là điều duy nhất y quan tâm bây giờ, hỏi có phần qua loa:” Lão bá có gì sai bảo.”

“ Ngồi đi.” Chúc Dược Quý chỉ cái đôn đá đối diện, không giải thích gì mà lớn tiếng gọi:” Oa Tử, trà nguội rồi.”

“ Vâng, vâng, có ngay có ngay.” Tang Oa Tử cười hì hì xách ấm nước chạy vào rót cho hai người.

Chúc Dược Quầy ngồi dựa vào ghế trúc, quan sát vẻ mặt Tả Thiếu Dương, không biết đánh giá điều gì, đợi Tang Oa Tử đi rồi, ông thong thả uống trà, nói:” Ngươi còn non lắm, chuyện làm ăn, đương nhiên phải suy nghĩ chu toàn mọi mặt, lão phu dạy ngươi câu này ghi nhớ trong lòng, trước làm tiểu nhân sau làm quân tử, tin tưởng phải có cơ sở, nếu không để xảy ra giằng co tranh chấp, vừa tổn hại lại làm mất tình cảm. Cứ nói rõ trước vẫn hơn, ta làm ăn luôn thế, cho dù là thân huynh đệ cũng tính sổ sách rõ ràng.”

Trước làm tiểu nhân, sau làm quân tử, đúng là bài học thấm thía, Tả Thiếu Dương đứng dậy, trang trọng chắp tay nói:” Đa tạ lão bá chỉ điểm.”

“ Ngồi đi, ngồi đi, lão phu là kẻ thô lỗ, chẳng biết được mấy chữ, về sau không cần dùng mấy lễ nghi này.” Tuy nói thế nhưng Chúc Dược Quỹ tỏ ra rất hài lòng về thái độ của y, vuốt râu nói tiếp:” Cũng như khi lão phu nhận thuốc do ngươi bào chế, kiểm tra lại cẩn thận, xác định thuốc không có bất kỳ vấn đề gì mới sắc thuốc tại chỗ uống vào, đó là do lão phu tính toán kỹ mọi phương diện, đảm bảo ổn thỏa nên mới tin tưởng dùng thuốc ngươi. Niềm tin phải có cơ sở, tin tưởng một cách đơn thuần là kẻ ngốc, giao vận mệnh của mình cho người khác định đoạt rồi.

Tả Thiếu Dương chân thành gật đầu.

" Vậy bây giờ đã hiểu nhau, thẳng thắn đi vào chuyện làm ăn. Nếu dựa theo lời ngươi nói, ngươi muốn bao nhiêu tiền gia công?" Dạy cho Tả Thiếu Dương một bài học xong, Chúc Dược Quỹ mới quay lại chủ đề chính:

Tả Thiếu Dương biết đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu vẫn bàn không thành, hai bên không ngồi lại với nhau được nữa, nên y phải cân nhắc cẩn thận hơn. Với giai đoạn này, muốn bán được thuốc mình bào chế phải dựa vào Hằng Xương dược hành của Chúc Dược Quỹ, nên không thể lấy phí gia công cao, phải để ông ta kiếm đã. Đợi tương lai khi thuốc đã được phổ biến, các hiệu thuốc đều mua rồi, cũng nhận ra lợi ích thuốc mới, đó mới là lúc mình kiếm tiền, chuyện này không vội được.

" Lần trước lão bá đã nói, cháu không phải là người tham tiền, vậy thì cứ như lời lão bá vừa nói đi, mỗi tháng trả cho cháu 1500 đồng, chúng ta ký hiệp ước một năm, tổng cộng là 5 lượng bạc, được không?" Số tiền này đủ trả nợ rồi, còn dư ra một ít, Tả Thiếu Dương thấy vậy là đủ:

" Vậy sau một năm thì sao?"

" Nếu lão bá hài lòng, chúng ta ký tiếp."

Chúc Dược Quỹ tiếp tục hỏi:” " Phí gia công khi đó vẫn dựa theo văn khế ban đầu, mỗi tháng 1500 đồng chứ?"

" Đợi mãn hạn chúng ta thương lượng, làm ăn tốt tất nhiên phải thêm, bán không được thì giảm, tùy tình hình chứ ạ?"

Chúc Dược Quỹ nhìn xoáy vào Tả Thiếu Dương, nói:" Có vẻ cậu cũng biết làm ăn đấy, bọn ta giúp cậu phổ biến thuốc mới, một năm sau cậu ngồi hưởng thành quả, hoặc nâng giá gia công, hoặc cậu tự bán, đều lãi cả, thế thì ta thành làm công cho cậu à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận