Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 445: Thưởng lớn quá.

Tả Thiếu Dương lúc này y đang như ăn mày ngồi bệt trên mặt đất cùng với một đám người nhận cháo ở cổng thành, trong tay cũng có bát cháo, nhưng cháo không còn nữa, y chẳng đói, cũng không muốn tranh ăn với người ta, tới đây chỉ vì muốn hòa cùng niềm vui với mọi người.

Đang trò chuyện thì có một nhóm quân lính vừa đi vừa hồ:” Tả Mẫu Mực, Tả công tử có ở đây không?”

Tìm mình sao? Có chuyện gì không biết, Tả Thiếu Dương đứng dậy giơ bát cháo lên vẫy:” Ta ở đây.”

Viên đầu mục là người canh cửa nha môn hôm nọ, còn nhớ mặt y, rẽ đám dân nói ngồi la liệt trên mặt đất, tới chỗ Tả Thiếu Dương:” Tả Mẫu Mực may quá, ta tới nhà thì lệnh tôn bảo công tử đi lĩnh cháo rồi, may mà tìm một cái thấy ngay, nhanh nhanh, Đại tướng quân triệu kiến.”

Đại tướng quân triệu kiến, trước giờ mới nghe tên chưa được gặp mặt, Tả Thiếu Dương bỏ luôn cái bát xuống đất:” Đi, chúng ta đi thôi.”

Họ vừa đi, lão giả bên cạnh hớn hở khoe:” Mọi người thấy không, đó là Tả Mẫu Mực, trời ơi lão vừa mới ngồi với Tả Mẫu Mực đấy, cậu ấy còn chia cho lão nửa bát cháo.”

Một đại nương bên cạnh lau nước mắt:” Lão thân cũng được chia nửa bát cháo, cậu ấy nhận cháo còn chưa húp ngụm nào đã chia cho người khác rồi, phúc đức quá … Cậu ấy nhận cháo chỉ để chia người khác … thật là, thật là ... Hợp Châu chúng ta có Tả Mẫu Mực thật là may mắn.”

“ Ài, lão trước kia nghe mọi người truyền nhau còn nghĩ nói quá cơ, làm gì có ai tốt như vậy cơ chứ, bây giờ mới biết lời đồn không ngoa, Tả Mẫu Mực đúng là có thiện tâm.”

Tả Thiếu Dương không biết những chuyện đó, đi theo đám quân sĩ tới nha môn châu huyện, lần này đi sâu hơn nhiều, xuyên qua hết mấy tầng cửa, mỗi lần lại phải kiểm tra xác nhận thân phận một lần, tới khi đứng trước một đại sảnh.

Tiểu đầu mục vào thông báo trước, sau đó mới ra bảo Tả Thiếu Dương vào.

Đại sảnh này là phòng hội nghị của nha môn, Tả Thiếu Dương hồi hộp tới tay ướt mồ hôi, trong phòng có bốn người một là Tiền huyện lệnh, một lão giả mặc quan phục trông còn nhiều màu sắc hơn Tiền huyện lệnh, hai người này đều ngồi bên, còn ngồi chính giữa là một người trẻ tuổi. Người đó chỉ hơn mình vài tuổi thôi, nhưng lưng hổ eo gấu, rất cao lớn khôi ngô, mặt mày bặm trợn, giống lưu manh hay thổ phỉ hơn là một vị vương gia, thế nhưng nhìn Phó Cung mặc giáp tay đặt lên đốc đao đứng hộ vệ đằng sau có thể thấy không nhầm, đây chính là thân đệ đệ của Lý Thế Dân, Triệu vương gia, Kiêu vệ đại tướng quân Lý Nguyên Cảnh.

Người trẻ tuổi giọng hơi khàn, mạnh mẽ rất có sức hút:” Người tới có phải Tả Mẫu Mực không?”

Tả Thiếu Dương không rõ có nên quỳ hay không, bây giờ y không ngại quỳ, nhưng làm thế giống có tội quá, chỉ chắp tay nói:” Tiểu nhân là Tả Thiếu Dương của Quý Chi Đường.”

“ Ngồi, ngồi, mau ngồi xuống nói chuyện đi.” Đại tướng quân phất tay, vệ binh bên ngoài nhanh chóng mang tới hai cái ghế tròn.

“ Tiểu lang trung, phong thư mà lần trước cậu đưa tới là của Tiết tướng quân, hai tin sứ có nói, nếu không nhờ cậu cứu mạng họ, lúc này lá thư không tới được tay bản tướng, lúc đó thì gay go to, Hợp Châu chúng ta không thể chịu đựng thêm nữa, nói ra cậu là đại ân nhân của Hợp Châu đấy.”

Không ngờ bức thư đó quan trọng như thế, lúc ấy mà để Tiêu Vân Phi giết mất thì hỏng hết rồi, ông trời cuối cùng cũng mở mắt một lần.

“ Cuộc chiến loạn này khiến dân chúng Hợp Châu dày vò quá đủ rồi, theo phủ nha thống kê có hơn vạn người dân chết đói, đúng là tai họa.” Đại tướng quân thở dài:” Tiểu lang trung, cậu có công lớn trong cuộc chiến này, cứu chữa thương binh không màng sinh tử bản thân, đem lương thực ủng hộ quan quân, khiến bách tính trên dưới một lòng mới đi tới ngày hôm nay. Lần này còn kịp thời cứu tín sứ, bản tướng vốn muốn gặp cậu từ lâu, có điều quân vụ quá bận rộn, lần này phải thưởng lớn cho cậu.”

Hả? Tả Thiếu Dương còn đang đầy một đầu thắc mắc thì Đại tướng quân đã đổi chủ đề rồi, ví như chiêu hàng thế nào, Đại tướng quân ngươi đâm bị thóc chọc bị gậy ra sao mà tên nọ tên kia nối nhau đầu hàng, lại còn đánh cả huynh đệ cũ. Cơ mà y cũng không hi vọng gì được người ta giải thích kỹ càng, mình chỉ là một tiểu lang trung, một bách tính chân trắng, người ta tất nhiên chẳng đem quân tình ra kể với người chẳng liên quan như mình, vả lại đầu hàng thế nào cũng không phải chuyện vinh dự gì, người ta không muốn nói ra cũng là phải thôi.

Phó Cung đi tới lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, đưa:” Tả công tử, đây là Đại tướng quân ban thưởng.”

Tả Thiếu Dương nhận lấy mở ra xem, vừa thấy danh sách tức thì mấy nghi vấn bên trên bay biến sạch, chỉ thấy trên thiệp ghi thành từng hàng rõ ràng : Gạo trắng 50 đấu, gà vịt 50 cặp, cá tươi 50 con, lợn 5 con, trâu cầy 5 đầu. Nhìn mà tưởng hoa mắt, tay run run, phần thưởng này lúc thiên hạ thái bình không lo cơm ăn áo mặc thì chẳng đáng gì, nhưng ở Hợp Châu đói kém này thì giá trị vô cùng.

Đại tướng quân có chút áy náy nói:” Khao thưởng thế này hơi ít, nhưng do cần cứu tế nạn dân, bản tướng không có nhiều hơn nữa ... Được vậy bản tướng cho cậu nói ra một yêu cầu, cứ thoải mái nói ra, tiểu lang trung, cậu muốn gì.”

“ Không có, Đại tướng quân ban thưởng nhiều như vậy, tiểu nhân còn tưởng mình đang mơ, nào còn dám yêu cầu gì?” Tả Thiếu Dương nói thật lòng, y hoàn toàn không ngờ tới phần thưởng thế này, quá nhiều rồi:

“ Tả công tử đừng khách khí, có gì cứ nói với Đại tướng quân.” Phó Cung nhắc nhở:

Câu này cổ vũ Tả Thiếu Dương không ít, người ta là vương gia, chắc cũng mang tâm lý giống tỷ phú cho tiền ăn mày, cho ít bản thân còn thấy hổ thẹn, tội gì không xin thêm ít nữa:” Vậy tiểu nhân lớn gan xin Đại tướng quân ban thưởng thêm có ít lúa giống.”

“ Lúa giống?”

“ Vâng là lúa giống, để kịp gieo mạ cho vụ xuân, gấp lắm rồi, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, không nhanh thì mùa thu không có thu hoạch mất.”

Đại tướng quân nhìn sang Phó Cung, Phó Cung cười khổ gật đầu, xác định mình không lầm phá lên cười:” Cái này là bản tướng sơ xuất, Tiểu Cung, nhớ lát nữa bảo thêm vào năm mươi đấu lúa giống nữa … Lúa giống, thật đúng là ha ha ha … Tả Mẫu Mực không còn gì sao?”

Tiền huyện lệnh và viên quan kia cũng tủm tỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ tán thưởng.

(*) Tả Mẫu Mực, mình đọc còn phì cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận