Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 358: Lá cờ này không thể đổ. (1)

Phó Cung đang định cáo từ rời đi thì viên giáo úy phụ trách trưng thu lương thực nơi này đi tới, liếc nhìn Tả Thiếu Dương một cái, nói nhỏ:” Đội chính, ti chức có việc khẩn yếu cần báo, đội chính có thể qua bên này một chút không?”

Phó Cung nhíu mày:” Có gì nói ngay đi, ta không có thời gian.”

“ Vâng vâng.” Giáo úy có chút khó mở miệng, cố áp giọng thật nhỏ để không nhiều người nghe được:” Vừa rồi bọn ti chức bắt được một lão giả bán lương, lục soát nhà ông ta có tổng cộng 20 người, nhưng lại có tới 25 đấu lương thực, ông ta mang năm đấu đi bán, đòi giá một đấu 20 quan. Lúc chuẩn bị chém đầu, ông ta khóc lóc nói, vì sao người khác bán không bị chém đầu mà ông ta lại bị chém đầu? Ti chức hỏi, người khác là ai, sẽ bắt chém chung ... Ông ta nói là ...”

“ Là ai?” Phó Cung mất kiên nhẫn:” Phải chăng là thân nhân của quan viên, Đại tướng quân đã ra lệnh, bất kể là ai, dù quan viên hay bách tính, vi phạm quân lệnh, chém! Không nói nhiều.”

Giáo úy cười méo xẹo:” Ông ấy nói là Tả công tử bán cho mình ...”

Tả Thiếu Dương rụng rời chân tay, khốn kiếp lão già đó là ai, sao lại … trong tích tắc y hiểu ra, chắn chắn là lão vương bát đản công công của Triệu Tam Nương rồi. Thứ khốn kiếp ngu xuẩn đó, mình bán cho lão số lương thực bằng với số người trong nhà thôi mà, điều này chứng tỏ là lão ta nói dối.

Toàn bộ Tả gia như bị sét đánh, Lương thị ngã lăn ra đất ngất xỉu, Tả Quý kinh hoàng vội bấm nhân trung cho thê tử, Bạch Chỉ Hàn không tham dự việc này nên không hề biết, kinh hãi nhìn Tả Thiếu Dương.

Miêu Bội Lan giật mình một cái, sau đó chạy ngay vào bếp, rút ở bên đống củi ra hai con dao bổ cúi, dấu ở sau lưng, mắt nhìn Phó Cung không chớp, chỉ cần hắn hạ lệnh bắt người, nàng xông ra giết người cướp đường bỏ trốn.

Phó Cung xua tay, quân sĩ xông lên, Miêu Bội Lan định xông ra thì thấy những binh sĩ này không phải bắt người mà ngăn cách bách tính xung quanh đuổi tất cả người ở gần đó đi, sau đó quay sang nhìn Tả Thiếu Dương, giọng cố gắng nén giận:” Tả công tử nói sao đây?”

Tả Thiếu Dương biết chỉ nói sai một lời là cả nhà mất mạng, một tay vịn vai Bạch Chỉ Hàn bấu chặt, cố gắng bình tĩnh, giọng khàn khàn nói:” Tướng quân, là thế này, ba ngày trước ...”

“ Ba ngày trước?” Phó Cung chưa nghe y nói hết hỏi nhanh viên giáo úy:” Có phải vậy không?”

Giáo úy gật đầu:” Vâng lão già đó nói Tả công tử bán cho ông ta mấy ngày trước …”

Phó Cung vung roi ngựa quật chát vào mặt viên giáo úy, nổi khùng mắng chửi:” Khốn kiếp! Mấy ngày trước? Hôm qua lệnh trưng thu lương thực mới hạ xuống, Đại tướng quân nói, tự ý mua bán lương thực sau khi hạ lệnh nghiêm trừng, còn trước đó xí xóa, đầu ngươi mọc ở mông à? Cố ý gây chuyện với lão tử phải không?”

“ Vâng, vâng ...” Giáo úy bị đánh cho mặt hằn một vệt đỏ rực như con rết mà không dám kêu một tiếng, còn rối rít cúi mình xuống:

Phó Cung hung dữ nói:” Lão già đó trước khi chết cắn càn cắn bậy, ta giao cho ngươi bảo vệ Quý Chi Đường, ngươi lại đi nghe những lời xằng bậy, chán sống rồi có phải không?”

Giáo úy quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa:” Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sẽ ngay lập tức đi chém cả nhà lão già khốn kiếp đó.”

Nói xong co cẳng chạy luôn.

“ Đứng lại.”

Viên giáo úy nghe quát, theo bản năng đưa tay che mặt mới tới gần:” Đội chính còn có điều gì sai bảo?”

“ Ai bảo ngươi tùy tiện giết người, lão già đó tự ý mua bán lương thực, vi phạm quân lệnh, không phải là dấu lương thực vượt số lượng cho phép trong nhà, chém mình lão ta là được rồi, những người còn lại thì tạm bắt giam đã.”

“ Vâng.”

“ Khoan.”

Viên giáo úy vừa dợm bước thì Phó Cung lại gọi:” Sau này nếu còn nghe thấy những kẻ vu miệt Tả công tử, chém ngay tại chỗ không cần báo lại, hiểu chưa?”

“ Vâng, vâng, tiểu nhân nghe rõ.”

Viên giáo úy không dám đi, sợ Phó Cung còn sai bảo nữa, quả nhiên Phó Cung đứng im lìm làm không khí xung quanh như muốn đông cứng, bách tính xung quanh không hiểu Tả gia phát sinh chuyện gì, chụm đầu bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Là đội trưởng thân vệ, Phó Cung có bản lĩnh mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, đứng im một chỗ cũng thấy được phản ứng của từng người, trầm giọng ra lệnh:” Mau đi gọi đội binh sĩ tìm lương thực tới đây … Còn không mau đi đi, đứng đấy làm cái gì?”

Viên giáo úy lần này mới thực sự được cho đi.

Phó Cung chắp tay một lượt:” Tả lang trung, Tả công tử, chúng ta vào nhà nói chuyện thôi.”

Dứt lời đi trước.

Toàn bộ Tả gia đi sau, ai nấy khẩn trưởng không biết hắn sẽ xử lý sự việc này như thế nào? Miêu Bội Lan vẫn hai tay nắm chặt dao, khi Phó Cung đi qua, ánh mắt như báo săn mồi liếc nàng một cái, làm nàng cảm giác như con thú khổng lồ chồm lên người. Tích tắc làm nàng sợ cứng người, mồ hôi lạnh đẫm lòng bàn tay, may hắn chiếc liếc mắt qua rồi đi tiếp, còn Miêu Bội Lan tuy sợ nhưng tay vẫn không buông.

Phó Cung đi vào đại đường vỗ vỗ những bao thuốc chất cao tới gần sát mái, không dừng lại, mở cửa phòng Tả Quý, sau đó đi vào bếp, vào phòng bào chế nhìn một lượt, gật gù:” Nhà rất nghèo.”

Tả Quý đi theo sau vâng dạ, Tả Thiếu Dương ngồi lại ở đại sảnh, trấn an mẹ mình một lúc, giao bà cho Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan để ý, mắt lo lắng nhìn về phía Phó Cung.

Phó Cung đi một vòng, quay về đại sảnh, lành lạnh hỏi Tả Quý:” Ta hỏi ông, nhà ông còn lương thực dư không? Yên tâm, nếu có dư lương thực cất giữ, giao cho ta mang về là được, tiền vẫn trả đủ, các ngươi không bị chặt đầu cũng không bị đánh đòn, Vì Tả công tử được Đại tướng quân lập nên thành Ủng quân giai mô, lá cờ lớn này không thể đổ.”

Lương thị nghe câu này như được sống lại, đang nằm trong tay Bạch Chỉ Hàn ngồi thẳng lên, nhìn nhi tử không chớp mắt.

Tả Thiếu Dương sợ mẹ nói gì không hay, lên tiếng trước:” Tướng quân, trong nhà chỉ có chút lương thực đó thôi, quả thực không còn nhiều hơn nữa.”

Phó Cung hừ một tiếng:” Có người nói các ngươi bán lương thực, mặc dù là bán trước khi có lệnh cấm, nhưng cũng chứng minh rằng nhà các ngươi có lương thực dư. Trước đó Đại tướng quân đã cho người điều tra gia cảnh nhà các ngươi, biết các ngươi rất nghèo, cho nên mới ban thưởng hậu hĩ, cùng mang gạo tới để các ngươi đi bán cho quan quân, không ngờ ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận