Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 663: Tính toán cho tương lai.

Về mặt vị trí mà nói phường Thắng Nghiệp nằm ở phía bắc, bên trên Đông thị, nằm sát phường Sùng Nhân, thuộc khu giàu có ở Trường An rồi, đáng lẽ phải nơi Mã Chu khó ở được, nhưng mảnh đất này Cao tổ hoàng đế trước kia vốn định xây tòa cung uyển nữa, nên cơ bản bỏ trống rất nhiều.

Về sau Cao tổ hoàng đế “nhường ngôi” cho đương kim hoàng đế, từ đó tới nay chuyện xây cung uyển không nhắc tới nữa, mảnh đất này cứ thế bỏ hoang.

Dù là đất hoang nó vẫn thuộc về hoàng gia.

Ở chuyện này thì hay một cái là, đất hoàng gia, thế gia đại tộc không dám đụng vào, huân quý quan lại tránh xa, nhưng bách tính dùng không hề gì. Thế nên tạo thành cảnh kỳ quái, phía bên này đường là đại viện tường bao, lầu gác trạm trỗ, bên kia đường có khi lại là mấy con dê nhởn nhở gặm cỏ, vài chỗ quây hàng rào trồng ít rau cỏ, hoặc vài cái lán tạm bợ lụp xụp, trông vô cùng thiếu hài hòa.

Cái khách sạn kia khéo thế nào nằm ngay giữa lằn ranh giáp với mảnh đất hoàng gia, tận dụng được phần đất phía sau lắp ít ván gỗ sơ sài làm nhà cho khách thuê.

Tuy điều kiện vô cùng tệ hại, nhưng thứ nhất giá rẻ, thứ hai gần Hoàng Thành, không chỉ tụ tập nhiều hào môn huân quý, còn gần nhiều cơ cấu triều đình, thực sự là địa điểm không thể tốt hơn cho người tìm kiếm cơ hội như Mã Chu.

Hỏi chưởng quầy, quả nhiên là Mã Chu lại về ở khách sạn này, được hỏa kế dẫn đường, Tả Thiếu Dương tới phòng chung mà lần trước Mã Chu ở, đáng tiếc là hắn ra ngoài rồi. Tả Thiếu Dương nhìn mặt trời, hiện đã gần trưa, y liền ngồi ở khách sạn đợi.

Sắp tới giờ cơm thì Mã Chu trở về, so với lần trước gặp mặt thì hắn ăn mặc tử tế hơn, tuy chỉ là bộ Nho bào cũ, đầu chít vải, ít nhất không còn đầu bù tóc rối nữa. Chỉ có điều vẫn ánh mắt vô hồn chán nản thiếu sức sống đó, mặt mày càng thêm hốc hác, hiển nhiên tình hình chẳng có chút tiến triển gì.

Tả Thiếu Dương đứng dậy chắp tay:" Mã huynh!"

Mã Chu mới đầu còn không nghĩ người ta gọi mình, phản ứng chậm chạp, ngơ ngác mất một lúc mới thấy Tả Thiếu Dương:" Tả huynh, sao lại tới đây?"

Tả Thiếu Dương nghiêm mặt:" Nói sao không giữ lời, rõ ràng đã tới kinh thành một thời gian rồi, nhưng lại không nói cho ta biết. Nếu không phải hôm nay ta tới lại bộ định gửi thử cho huynh thì đã không biết huynh từ chứ."

Mã Chu mặt đỏ bừng, không ngẩng đầu lên được:" Ngu đệ vô năng, phụ sự kỳ vọng của Tả huynh rồi, cho nên, cho nên ..."

Tả Thiếu Dương không để hắn khó xử, đi tới khoác vai:" Thực ra rất vừa vặn, ta đang tìm huynh thương lượng một việc đây, chúng ta vừa ăn vừa nói đi, coi như ta tẩy trần cho huynh."

Hai người không đi đâu xa, ăn luôn ở khách sạn này, vào trong đại sảnh, giờ cơm mà khách thưa thớt, được vài ba người, phải thôi, người có tiền không tới đây ăn, người không có tiền thì chẳng ăn nổi. Thế nên cái khách sạn này tận dụng được mảnh đất phía sau kiếm thêm vài đồng tiền thuy, vô hình trung khiến đẳng cấp khách sạn kéo tụt xuống, thành ra công bằng mà nói thì lãi chẳng bằng lỗ, nhưng chưởng quầy hình như chưa nhận ra .

Tả Thiếu Dương chọn một góc tránh xa người khác, gọi mấy món ăn, một đĩa dưa muối, một đĩa đậu hũ, cũng may nhờ hỏa kế chạy sang bên cạnh mua được đĩa thịt dê, thêm một bầu rượu rẻ tiền, vừa ăn vừa nói chuyện.

Uống liền vài chén rượu, mặt Mã Chu mới có được chút sức sống, hỏi Tả Thiếu Dương tìm mình có chuyện gì? Tả Thiếu Dương bỏ đi những phần không thể nói, chỉ bảo muốn mời hắn làm phó thủ, phụ trách quỹ, cùng tôn chỉ mà mục đích của quỹ.

Mã Chu nghe xong thấy khó tin:" Ta huynh muốn đem tài sản trị giá tới 30 vạn giao cho ta quản lý ... Vì sao? Huynh tin ta sao?"

" Nếu không tin huynh thì ta tìm huynh làm gì? Với tài hoa của Mã huynh, quản lý cái quỹ này quá dư thừa, ta chỉ lo việc nhỏ thế này Mã huynh không chịu để mắt thôi." Tả Thiếu Dương biết tên này kiêu ngạo, sợ hắn nghĩ mình bố thí cho hắn thì hỏng việc: " Huynh biết đấy, ta ngoài chuyện chữa bệnh ra thì không biết cái khác, số tiền lớn như vậy, thao tác không kéo, sợ là không giúp được bách tính, lại chỉ béo kẻ khác thôi."

Nếu là mấy tháng trước Tả Thiếu Dương nhờ Mã Chu làm việc này, hắn từ chối không cần nghĩ, nhưng hiện giờ với Mã Chu mà nói đây là cơ hội tốt, tuy không phải là việc hắn muốn làm, nhưng ít nhất giúp hắn duy trì cuộc sống, tìm cơ hội. Huống hồ vào lúc sa sút như thế, lại có người tin tưởng mình tán thưởng mình, Mã Chu cảm động:" Tả huynh yên tâm, ta lo liệu thỏa đảng."

Tả Thiếu Dương mừng lắm, rót rượu mời hắn, lại nói chuyện quy hoạch của hội cơ kim, Mã Chu lý giải ý đồ của y rất tốt, lại còn nắm bắt rõ tình hình dân sinh toàn quốc, càng nói càng hưng phấn, hẳn là lâu rồi không có ai nghe hắn trình bày hùng tài đại lược của mình. Nói không chỉ giúp Tả Thiếu Dương quản lý số tiền này, còn giúp y khiến tiền sinh sôi không dứt để giúp được nhiều bách tính hơn nữa.

Ăn cơm xong Tả Thiếu Dương lại viết thêm hai lá thư nữa, một cái là thư nhà, hỏi thăm sức khỏe kể ít chuyện ở kinh thành, một cái nhờ dược hành gửi cho tỷ phu Hầu Phổ, hỏi xem hắn có thể giúp mình không?

Có Mã Chu giúp sức, Tả Thiếu Dương nhẹ người, buông tay ném hết việc cho hắn. Vài ngày tiếp sau đó bệnh tình Đỗ Yêm tiến triển tốt, có lẽ số tiền này thực sự chỉ là một phần không đáng kẻ trong gia tài của ông ta, cho nên rất phối hợp, tài sản nhanh chóng được chuyển qua cho Tả Thiếu Dương.

Mặc dù chỉ mới gửi thư tỏ ý thôi, nhưng Tả Thiếu Dương tin rằng Hầu Phổ và tỷ tỷ sẽ tới, lúc đó ở tạm nhà Tôn Tư Mạc cũng không ổn, với lại tình hình hiện giờ đã ổn, có thể chuyển về trạch viện ở phường Thanh Long rồi.

Tả Thiếu Dương trở về xem nhà cũ, cả một mảng đất lớn sau nhà đã được san phẳng, đoán chừng người được Bành Bính lệnh sửa sang mảnh đất này thấy làm vậy thì không bõ công còn chuyển không ít cây lớn tới, trồng quanh ngăn cách hẳn với láng giềng. Con suối nhỏ chảy qua phía sau hậu viện Tả gia được kè đá, dựng cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang, có thể tưởng tượng một ki công trình hoàn thành, nơi này sẽ là cảnh đào viên u tĩnh.

Phường Thanh Long còn nhiều đất lắm, mấy nhà kia đơn giản là chuyển tới ở gần đó thôi, vài căn nhà bỏ hoang được tận dụng, chỉ cần sửa sang chút là ở được, cũng may là mùa hè tới rồi, dựng lán ở ngoài trời với bách tính không hề gì, càng mát.

Vì Tả Thiếu Dương không chịu nhận quà báo đáp, Bành Bính trong lòng cảm kích y cứu mạng mình đồng thời giữ được cả chức quan, nên bỏ nhiều tâm huyết vào đây, không khác gì nhà mình, còn đe dọa y mà không chịu sẽ trở mặt.

Vậy thì Tả Thiếu Dương không khách khí nữa, đã làm thì làm luôn một lần, y muốn đào thêm một cái ao phía sau nhà, vì lượng công trình tương đối lớn, phải hai tháng mới hoàn thành, đoán chừng lúc đó tỷ phu tỷ tỷ cũng tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận