Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 790: Trong miếu nhỏ. (2)

Tả Thiếu Dương đi tới trước bàn thờ, giật cái màn xuống, tức thì bao phủ trong đống bụi loạng choạng lùi lại:" Toàn là bụi, còn thủng lỗ chỗ, không dùng được."

" Thật đúng là …” Hoàng Cầm nghe tiếng ho của Tả Thiếu Dương lại vui vui, thân phận của y bây giờ rất cao, khiến họ sinh ra khoảng cách, giờ thấy y vẫn lóng ngóng như hồi ở giếng nước, nàng thấy thân thiết hơn, lên giọng tẩu tử:” … Giặt đi phơi khô là được, xé xuống ta giúp cậu."

Tả Thiếu Dương xe một mảng lớn, bụi mù mịt làm y hắt hơi mấy cái liên tiếp.

" Nhanh lên, cảm rồi đấy. Cậu đặt xuống gần cửa phòng trong này, xoay người đi, ta lấy đem giặt, chúng ta cùng phơi." Hoàng Cầm giục:

Tả Thiếu Dương kỳ thực không sao cả, mùa đông lạnh như thế mà y chỉ mặc mỗi cái áo thôi, chẳng hiểu vì tâm lý gì, vẫn làm theo lời nàng, đặt trước cửa gian trong, xoay lưng đi nói:" Xong rồi!"

Hoàng Cầm xoay người lại nhìn y một cái, đứng dậy cầm lấy tấm vải, thò đầu ngoài cửa, bên ngoài vẫn mưa như trút, không có bất kỳ động tĩnh gì, lấy vải che ngực, đi rón rén như mèo, tới bậc thêm ngồi xuống, lấy nước mưa mái hứng xuống, giặt vải.

Rất nhanh đã xong nàng quay về miếu, giũ ra treo lên thừng, ngồi lại tảng đá:" Xong rồi!"

Hai người ngồi xoay lưng vào nhau, nhất thời không ai nói gì.

Hoàng Cầm lại lên tiếng trước:" Canh mấy rồi nhỉ?"

" Không nghe thấy tiếng mõ, chắc là qua canh ba, gần canh bốn rồi."

" Mai cậu lại đi hả?"

" Ừ."

" Lần này đi có lâu không?"

" Phải xem tình huống, tẩu yên tâm, chỉ đi khám bệnh, ta còn về mà."

Lại hết chuyện để nói, trong miếu im phăng phắc.

Xung quanh tối om, ánh lửa lay động tạo ra những cái bóng quái dị trên tường, không nói gì Hoàng Cầm lại sợ, phải quay đầu nhìn Tả Thiếu Dương, thấy y vẫn ở đó mới yên tâm:" Cậu nói gì đi."

Tả Thiếu Dương nghĩ một lúc hỏi:" Tẩu muốn nghe chuyện ma không?"

Hoàng Cầm vừa nghe thế mắt nhìn cái bóng chập chờn của mình trên tường, người run lên, mắng:" Cậu cố ý hả?"

" Ta chỉ muốn điều tiết chút không khí thôi mà."

" Kể chuyện ma mà điều tiết à? Hừ, được, cậu kể đi, xem xem có dọa nổi ta không?"

“ Tẩu nói đấy nhé.” Tả Thiếu Dương hắng giọng:" Trước kia ở một thôn trang bị hạn hán, từ mùa xuân tới mùa hạ, không có nổi một giọt mưa, ruộng nứt nẻ. Một ngày có ông già thấy trên núi có hai con dê đánh nhau thì nói, lũ sắp tới rồi, liền dẫn cả nhà đi chạy nạn. Quả nhiên vài ngày sau, trời đổ mưa lớn, nước sông dâng lên dữ dội, tốc độ quá nhanh, nhiều nhà bị nhấn chìm. Trong nhà nọ có đôi phu thê và hai đứa con mấy tuổi, cùng cha mẹ già, khi nước lên, không cách nào chiếu cố tất cả, phu thê họ đành dìu che mẹ lên núi, cả thôn bị nước lũ nhấn chìm."

Hoàng Cầm thương xót:" Hai đứa bé hẳn là không sống nổi."

" Đúng, phu thê họ cũng nghĩ như vậy, đợi nước rút, cả nhà quay về thôn, cảnh tượng khiến họ kinh ngạc! Tẩu đoán xem họ thấy gì?" Tả Thiếu Dương cất giọng đáng sợ:

Nếu bình thường không nói là kể chuyện ma thì không có gì, lúc này bị ám thị tâm lý, Hoàng Cầm run lên:" Không biết, thấy gì?"

" Hai đứa con của họ đang chơi trong sân."

" Không thể nào."

Tả Thiếu Dương giọng bình thường trở lại:" Người trong thôn nói, vì phu thê họ hiếu thuận, nước lũ đến không nghĩ tới con mà cứu cha mẹ trước, nên ông trời mở mắt, che chở cho hai đứa bé."

Hoàng Cầm vỗ tay:" Thì ra là như thế."

" Tẩu thấy câu chuyện vừa rồi ra sao?"

" Chẳng sợ chút nào, thế mà cậu nói là chuyện ma à?"

Tả Thiếu Dương nén cười:" Tẩu muốn nghe thật đấy hả, được, ta kể cho tẩu một chuyện rất đáng sợ, nếu sợ quá đừng trách ta nhé."

" Kể đi."

" Đáng sợ lắm đấy."

Hoàng Cầm đã quen với không khí trong miếu:" Sợ gì chứ, chỉ là chuyện thôi mà."

" Được, chính tẩu muốn nghe đấy." Tả Thiếu Dương hạ thấp âm lượng xuống, giọng kéo dài ra:" Trước kia có một thư sinh, ở nơi hoang vắng gặp được một nữ tử đang xách bọc nhỏ đi một mình trên đường. Thư sinh thấy cô nương đó mỹ lệ, chủ động bắt chuyện, tiểu nương tử đi đâu đó."

Nghe Tả Thiếu Dương bắt chước giọng điệu quái dị của thư sinh, Hoàng Cầm cười khúc khích:" Cậu bắt chuyện với nữ nhân xinh đẹp như thế đấy hả?"

Tả Thiếu Dương nghiêm túc hỏi:" Cầm tẩu tử, trước kia ta bắt chuyện với tẩu như thế không?"

Hoàng Cầm thấy y vòng vèo khen mình xinh đẹp, lòng ngọt lịm:" Đừng nói nhảm, mau kể chuyện."

" Được, nữ tử kia kể, cha mẹ thiếp tham tiền, bán thiếp cho đại hộ nhân gia làm thiếp, nhà đó chính thê hết sức hung hãn, suốt ngày đánh chửi thiếp, thiếp không chịu nổi nên bỏ chạy."

Hoàng Cầm than:" Đúng thế, tiểu thiếp số phố, nếu gặp phải chính chủ hung hãn, cả đợi chịu tội. Cậu thật khéo chọn, Kiều Xảo Nhi có lòng dạ dung người, Tiểu Muội cũng hay khen cô ấy."

Trong nhà có điểm này làm Tả Thiếu Dương yên tâm, mâu thuẫn không phải không có, nhưng Kiều Xảo Nhi rộng rãi, Bạch Chỉ Hàn hiểu chuyện, Tang Tiểu Muội khéo léo cùng với Miêu Bội Lan thiện lương, mỗi khi gặp chuyện các nàng đều có thể tự giải quyết.

Hoàng Cầm giọng hơi chua mắng:" Được rồi, biết cậu có thê thiếp tốt, không cần nghĩ nữa, kể tiếp chuyện đi.

" Thư sinh liền hỏi, nữ tử đó chuẩn bị đi đâu, nàng nói không có nơi để đi. Thư sinh liền bảo chỗ ta có chỗ ở, ta đang ăn chay, không ở cùng nương tử, nếu nàng không biết đi đâu, hay là tới chỗ ta ở tạm. Nữ tử đồng ý, liền sống cùng thư sinh. Về sau thư sinh mỗi ngày một gầy yếu, thê tử của hắn thấy hắn ngày một gầy yếu, thê tử hỏi hắn làm sao, hắn kể ra. Thê tử thư sinh lo là thiếp bỏ trón của đại họ, sợ gây ra kiện cáo, khuyên thư sinh đuổi nữ tử đó đi, thư sinh không chịu. Một ngày có đạo sĩ gặp thư sinh trên đường, nói trên người hắn có quỷ khí, thư sinh bảo ông ta nói bậy nói bạ lừa tiền. Hắn về tới nhà, thấy cửa cài bên trong, nhớ tới lời đạo sĩ, trèo tường vào, ghé qua khe cửa nhìn. Tẩu đoán xem hắn nhìn thấy gì?"

" Thấy gì?" Nữ nhân đó đang tắm à?"

" Bây giờ tẩu tưởng tượng, đêm đen tối tăm, bên ngoài có người nhìn trộm tẩu qua khe cửa xem."

Hoàng Cầm theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa, đúng là cảm giác có người đang nhìn mình, vội quay đầu đi, người cuộn lại, nàng vẫn đang trần truồng kia kìa.

Tả Thiếu Dương cười khùng khục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận