Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 175: Toàn những việc gấp.

Đại lao tăm tối, mùi vị không dễ chịu, chẳng phải là nơi ở lâu, Nghê Nhị không thể nói là ăn sung mặc sướng từ nhỏ, nhưng có vị đại ca bản lĩnh che mưa che gió bao năm, gần như không biết tới khổ cực là gì, lần này vào nhà lao, mới ở vài ngày thôi, với ông ta mà nói đã là chuyện vô cùng kinh khủng rồi.

“ Bọn họ tuy trả hết nợ, nhưng cuộc sống vẫn rất khó khăn, chính vì thế tiểu lang trung đã ngoài hai mươi còn chưa lập gia thất ...” Nghê đại phu nhắm mắt suy nghĩ:” Nhưng trực tiếp lấy tiền nhờ vả là ngốc, phàm người có chút cốt khí đều coi đó là xỉ nhục.”

“ Xỉ nhục gì? Bọn chúng chính là loại thấy tiền mờ mắt, nếu không sao mấy lần tới nhà ta bán cái nọ cái kia còn ra giá cao như thế.” Nghê Nhị đã ghét Tả gia tới tận xương tủy rồi:

“ Ài, đệ chưa trải qua gian khổ nên không rõ, đó là bất đắc dĩ thôi. Năm xưa đại ca ta còn làm những chuyện đáng thương hơn nhiều ! ... Phải rồi, ta tới nhà chủ động bỏ số tiền lớn mua phương thuốc của bọn họ, sau đó nói vài lời tốt đẹp, có lẽ hòa hoãn được quan hệ, may chăng người ta chịu giúp.”

“ Đúng đúng, tốt nhất là mua phương pháp bào chế ô đầu của chúng, nhất cử lưỡng tiện.”

“ Hừm, đủ rồi, đệ đừng nói nữa. Chỉ là cần ít thời gian bố trí, mà mai phải thăng được rồi, trì hoãn thế nào đây. Vậy đi, ta về lấy ít ba đầu, đệ uống vào, vờ sốt rét, thoát nước hôn mê, lại đại đường không trả lời câu nào cả.”

Nghê Nhị gật đầu rồi rít:” Được, đệ hiểu rồi, còn phía Tiền huyện lệnh ...”

“ Ta sẽ tới nhà ông ta lo lót, để ông ta trì hoãn vài ngày, chỉ cần đủ tiền, không lo ông ta không đồng ý, dù sao chỉ là trì hoãn không cần ông ta làm chuyện trái lương tâm. Có thời gian mới thong thả xử lý, chuyện lớn hóa nhỏ, ài, nếu có thể không thăng đường là tốt nhất, nếu không dù xử ra sao cũng là đả kích lớn tới thanh danh của Huệ Dân Đường.”

Nghê Nhị hiểu chuyện lớn hóa nhỏ là lấy tiền giải hạn, đi cầu Tùy gia, rồi trên dưới nha môn châu phủ, thậm chí là thứ sử đại nhân, e rằng mấy chục năm tích lũy ra đi trong lần này, hổ thẹn nói:” Đa tạ đại ca nhọc lòng, tốn kém bao nhiêu cứ lấy từ chỗ đệ.”

Nghê đại phu mắng:” Chỗ đệ? Thường ngày đệ vung tay quá trán còn tích góp được mấy đồng?”

Nghê Nhị cúi đầu xuống:” Vậy ... Đệ ca bỏ ra trước, sau này lợi nhuận ở Huệ Dân Đường đều của đại ca.”

“ Bỏ đi, chúng ta là huynh đệ, ta sao có thể trơ mắt nhìn đệ gặp nạn. Nếu như có thể dùng tiền mà xử lý được thì không thể tốt hơn nữa rồi, cũng không cần tới Quý Chi Đường nữa, ài, ta cũng không muốn cầu tới bọn họ, thanh danh Huệ Dân đường gây dựng bao năm ... Hơn nữa cúi đầu trước thứ sử đại nhân, Tùy chưởng quầy không sao, nếu phải cúi đầu trước Tả Quý ... Ta, ta, thực sự không bỏ cái thể diện này xuống được.” Nghê đại phu mới nghĩ thôi đã thấy bẽ mặt:

Nghê Nhị mắt đỏ hoe:” Làm đại ca phải ủy khuất là tội của đệ ..”

Chỉ kịp nói tới đó thì lao đầu vội vàng đi tới, nói nhỏ:” Nghê đại phu, tới giờ rồi, đi đi.”

Nghê đại phu vội đứng dậy rời nhà giam, mai đã thăng đường thẩm án, chỉ còn một canh giờ nữa là giới nghiêm, phải tranh thủ làm cho xong việc.

Về tới Huệ Dân Đường, Nghê đại phu chẳng kịp hỏi han hay trả lời ai, xấp xấp mải mải chuẩn bị hộp bạc, ít ba đậu, quay lại đại lao trước, nhờ lao đầu đưa ba đậu cho Nghê Nhị, sau đó tranh thủ trước lúc giới nghiêm, ngựa không ngừng vó bái phỏng Tiền huyện lệnh.

Lần này lễ vật nhiều hơn hẳn, Tiền huyện lệnh lại nghe Nghê đại phu nói chỉ cần trì hoãn ngày thăng đường, không cần can thiệp gì vào chân tướng vụ án, Tiền huyện lệnh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nhưng tối đa chỉ hoãn ba ngày, nếu không mời mang tiền về.

Nghê đại phu không còn cách nào khác, hiểu bên trên có thứ sử đại nhân theo dõi, Tiền huyện lệnh không dám kéo dài thời gian. Thấy sắp tới thời gian giới nghiêm, không làm được gì khác, quyết định về nhà trước, sau đó mai tới Tùy gia bồi tội, không xong thì lên nha môn châu phủ, mấy bước này xem tình huống thế nào, vạn bất đắc dĩ mới tới Quý Chi Đường ...

Lại nói về Tả Thiếu Dương, cuộc sống của y vẫn theo nhịp đều đặn, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên là đi sách nước.

Ở bên giếng bị đám cô nương thiếu phụ trêu cho đỏ mặt tía tai, y vốn sinh ra trong gia đình gia giáo, tình cách rất thuần, ít biết giận, làm đám nữ nhân càng hay trêu quá, y không giận, còn giúp họ lấy nước. Hôm nay cũng vậy, kéo nước mỏi tay, tới khi mặt trời lên cao mọi người lấy đủ nước rồi mà không thấy Tang Tiểu Muội cùng Hoàng Cầm đến, hôm nay đã là ngày thứ ba từ sau sự kiện đó, quán trà Thanh Hương đóng cửa im ỉm, y không thể gõ cửa hỏi chuyện được, nghe ngóng từ đám người hiếu sự bên ngoài cũng không có thêm thông tin, lòng cồn cào bất an.

Buổi sáng Tả Thiếu Dương chuyên tâm bào chế thuốc, Quý Chi Đường chỉ có đúng một vị khách, tới chiều Hoàng Cầm tới nói có chút chuyện, mặt rất bình thản, tới khi kéo y ra. Tả Thiếu Dương còn chưa kịp hỏi gì thì Hoàng Cầm đã hớn hở nói:” Khúc chưởng quầy bị bắt rồi.”

“ Thế à?” Tả Thiếu Dương cũng mừng không kém:” Tẩu nghe ai nói?”

“ Bà bà đi tới Khúc gia thương lượng lấy tiền, đến nơi mới thấy bộ khoái khắp nơi, nghe ngóng biết tối qua Khúc chưởng quầy đã bị bộ khoái kinh thành bắt rồi, đang soát nhà.”

“ Có biết nguyên nhân không?”

“ Cụ thể không biết, cũng không ai dám hỏi. Dù sao toàn bộ tài sản của Khúc gia đều bị mang đi, cũng chẳng thấy có thứ gì đáng giá. Chủ nợ chen lấn ngoài cửa, cầm giấy nợ khóc lóc, nhiều người khóc tới xỉu tại chỗ. Bà bà muốn tìm người nhà Khúc chưởng quầy, nhưng họ cũng bị bắt rồi, nghe đâu là tử tội, muốn trị tội cả nhà. May mà cậu cơ trí, nếu không tiền nhà ta ...”

Tả Thiếu Dương thở phào, mặc dù y nắm chắc mình suy đoán đúng, nhưng trước khi có kết quả thì tim vẫn treo ngược trên cành:” Phù, vậy tình hình quán trà ra sao?”

“ Chu chưởng quầy lúc này đang vỗ bàn chửi bới công công bà bà, hôm qua bà bà không thấy giấy nợ, khóc lóc vật vã cả đêm.”

“ Ừm, còn nữa không?”

“ Chúc lão bá cũng tới, nhưng chỉ ngồi nghe không khuyên nhủ gì cả, chả biết đứng về phía ai.” Hoàng Cầm cười hì hì:” Còn ngại nữa, muốn hỏi Tiểu Muội thì cứ nói ra đi, nó không sao cả, bà bà ngoài mắng chửi vài câu thì không làm gì, có điều đang dần héo hon vì đang ngóng ai đó đến đấy.”

“ Ừm, chúng ta đi thôi, tẩu đợi một chút.” Tả Thiếu Dương không đấu nổi thiếu phụ tinh linh cổ quái này, chạy vào nhà lấy cái túi lớn, lại mang theo đồ trang sức đã chuộc lại của Tiểu Muội nói với Tả Quý một tiếng ra ngoài có việc, dù sao Quý Chi Đường bây giờ cũng chả ai tới, Tả Quý chẳng buồn hỏi y đi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận