Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 741: Tới nhà bắt người. (2)

Lão già này là Lưu Chính Hội sao, Tả Thiếu Dương nhìn ông ta một lượt, trông rất nghiêm khắc, có vẻ là loại mặt sắt vô tình, ít nhất không giống loại tham quan to béo mắt hí:" Lưu đại nhân, ta vừa mới tới hình bộ, muốn tìm ngài giải thích rõ ràng việc này."

" Ta biết." Lưu Chính Hội mặt vô cảm:" Nhất cử nhất động của ngươi đều không thoát được mắt bản quan, bản quan nói rồi, cho tỷ phu ngươi một ngày suy nghĩ, nhưng mới sáng sớm ngươi dẫn Tôn lão gia tử tìm ta. Bản quan biết ngay các ngươi không định thành thật nhận tội, muốn tìm quan hệ lo lót để thoát tội trạng, đề phòng các ngươi bỏ trốn, bản quan phải ra tay trước. Ngoan ngoãn đi theo bản quan, đừng để bản quan ra tay."

Tả Thiếu Dương kiên nhẫn nói:" Lưu đại nhân, chuyện ngài nói hoàn toàn không có, thực tình là ..."

" Đủ rồi!" Lưu Chính Hội quát ngang:" Chuyện hay ho ngươi làm, bản quan đã tra rõ ràng, không cần ngươi khua môi múa mép, đợi ngươi tới đại lao hình bộ, bản quan tự tra hỏi ngươi. Nhất định làm rõ ràng toàn bộ chuyện xấu ngươi làm."

Tả Thiếu Dương lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, tên này rắp tâm mượn vượn công báo thù riêng rồi, không còn cách nào khác, nếu không đi e là sẽ ảnh hưởng tới người nhà:" Được, ta đi theo ngươi."

Lưu Chính Hội giọng lạnh lẽo:" Không chỉ ngươi, cả nhà ngươi đều bị thẩm vấn, phải tra ra ai là đồng lõa của ngươi."

Tả Thiếu Dương thất kinh, đối phương không ngờ lại đuổi cùng giết tận như thế, đằng sau lưng y, Lương thị đã sợ hãi nhũn người ngã xuống, Thảo Nhi bật khóc kêu to, trong nhà loạn hết cả.

Lưu Chính Hội không vội ra tay mà đứng thưởng thức cảnh này, có vẻ hả hê lắm.

Bạch Chỉ Hàn tới bên Tả Thiếu Dương nói nhỏ gì đó, y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cố gắng trấn định:" Ta là mệnh quan triều đình, ngươi bắt ta phải có thánh chỉ, ngươi có thánh chỉ không?"

" Hoàng thượng đã lệnh cho ta phụ trách điều tra vụ án của ngươi, còn cần gì thánh chỉ."

" Hoàng thượng chỉ lệnh ngươi điều tra, tra rõ rồi thì quay về bẩm báo, không bảo ngươi bắt người, ngươi cố tình vượt quyền, hay không coi hoàng lệnh ra gì?"

" Giỏi cho thứ gian tà mồm mép điêu ngoa." Lưu Chính Hội hừ một tiếng, gằn giọng nói:" Ta đâu bắt các ngươi, ta chỉ muốn đem các ngươi tới hình bộ thẩm vấn."

" Phun rắm! Ngươi dẫn chừng này người xông vào nhà ta đưa ngươi đi, không phải bắt người thì là gì?" Chuyện tới mức này chỉ có thể cứng rắn tới cùng:" Ngươi dẫn người mang vũ khí ngang nhiên xông vào nơi ở của mệnh quan triều đình, ngươi là kẻ phạm pháp!"

" Ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu kháng cự, giết không cần ..."

Lưu Chính Hội đang từng bước gây áp lực lên Tả gia, vốn cho Hầu Phổ một ngày, kỳ thực không phải để hắn suy nghĩ, mà ông ta dồn hắn vào thế, hoặc tố cáo Tả Thiếu Dương hoặc chịu tra tấn, theo kinh nghiệm ông ta thì tám phần kẻ phạm tội lân vào cảnh này sẽ bỏ trốn. Như thế là quá tốt, có thể gán hắn tội danh sợ tội bỏ chạy, như thế ông ta trực tiếp bắt Tả Thiếu Dương.

Không ngờ Hầu Phổ không chạy, sáng nay Tả Thiếu Dương lại dẫn Tôn Tư Mạc tới tìm mình, từ lúc Tả Thiếu Dương vào Tôn gia là Lưu Chính Hội đã biết, sai trông cửa nói ông ta vào hoàng cung là để tách Tôn Tư Mạc ra, sợ y còn có viện trợ khác nên đích thân tới đây bắt người.

Chừng đó giáp sĩ muốn bắt vài người Tả gia quá dễ, có thể trực tiếp bắt người đưa về hình bộ, đâu cần ông ta ra mặt.

Chủ yếu ông ta biết mình không có thánh chỉ bắt người, nên ép Tả gia phản kháng kiếm cớ thôi.

Không ngờ rằng chưa nói hết. Thì một bóng người loáng lên, Miêu Bội Lan tới bên cạnh Lưu Chính Hội, đao kề cổ:" Không được động đậy, nếu không ta cắt cổ ngươi."

Động tác của Miêu Bội Lan quá nhanh, đám hộ vệ bên cạnh Lưu Chính Hội không kịp phản ứng thì đã bị nàng khống chế rồi, chủ yếu là nhìn Tả gia toàn phụ nhân với ông bà già, ai mà ngờ có nguy hiểm, đám hộ vệ và binh giáp đồng thanh quát tháo, rút đao khỏi vỏ.

" Điêu dân to ga, buông Lưu đại nhân ra."

" Muốn chết phải không?"

Một đám người quát tháo, tay lăm lăm vũ khí ý đồ bước tới.

" Lui lại, tất cả lui lại, nếu không đừng trách!" Tả Thiếu Dương quát lui mấy kẻ muốn tiếp cận, Miêu Bội Lan làm vậy không biết tốt hay xấu, nhưng chuyện xảy ra, y ứng phó rất nhanh, lớn tiếng an ủi người nhà:" Bọn chúng không có thánh chỉ, tự ý xông vào nhà ta, đó là phạm pháp, dù đánh chết cũng không sao."

Đám giáp binh ngần ngại, nãy giờ Tả Thiếu Dương luôn mồm nhắc tới thánh chỉ, mà Lưu đại nhân không đưa ra được, chuyện này e là có biến.

Lưu Chính Hội cổ bỉ dao sắt lạnh lẽo kề vào, ông ta không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta không tin Tả gia dám giết mình, đây là điều ông ta muốn mà, ép Tả gia làm liều, lúc này trời cũng không cứu được bọn chúng rồi, rướn cổ lên:" Họ Tả kia, ngươi bắt có bản quan, muốn tạo phản chứ gì?"

" Ha ha ha, nói tới tạo phản, các ngươi mới là kẻ tạo phản, ta tuy quan chức nhỏ hơn ngươi, nhưng do hoàng thượng khâm mệnh, không có thánh chỉ ngươi đã tự ý xông vào phủ quan, hành vi ngang vớ phỉ tặc. Ta bắt ngươi là chuyện đương nhiên, nếu dám kháng cự, dù ta giết ngươi, tới chỗ hoàng đế cũng có thể nói lý."

" Tiểu tử nhãi ranh! Ngươi dám làm gì ta ..."

Lưu Chính Hội không coi ra gì, ngẩng cao đầu đi tới, roẹt, máu tươi từ cổ ông ta phun ra.

Tả Thiếu Dương không biết rằng Lưu Chính Hội nổi tiếng cứng rắn liều mạng, khi cao tổ Lý Uyên khởi binh, ông ta ở lại giữ Thái Nguyên, bị Lưu Vũ Chu phá thành bắt được, ép ông ta phải phản bội, Lưu Chính Hội thà chết không khuất phục, nhờ đó dương danh tứ hải. Bây giờ bị một tiểu nha đầu uy hiếp, khơi lên sự quật cường ông ta, thắng bước tiến về phía lưỡi đao. Nếu không phải dao cùn, Miêu Bội Lan lại chuyên tâm chú ý động tĩnh ông ta, e là thương khống nhẹ.

Miêu Bội Lan làm sao dám giết ông ta chứ, thất kinh thu đao lại, Lưu Chính Hội lập tức thoát khỏi khống chế, muốn quay đầu chạy, Miêu Bội Lan sao để ông già thoát dễ thế, tay vươn ra tóm lấy tay ông ta kéo lại, tiếp tục kề dao vào cổ.

Máu tươi trên cổ Lưu Chính Hội không ngừng chảy xuống, tuy dao không làm tổn thương tới động mạch hay yết hầu, nhưng máu vẫn không ít, nhuộm đỏ nửa người, vậy mà lão già đó vẫn quát:" Kệ ta, mau xông lên bắt cả nhà khâm phạm! Mau lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận