Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 822: Đột vây. (1)

Đối phương thấy sáu người bọn họ không chịu đầu hàng mà có ý đồ phản kháng, quát lớn thúc ngựa nghênh đón. Đoán chừng là một tên đầu lĩnh, còn uốn éo người trên lưng ngựa trêu chọc, rõ ràng là không coi một ông già gày gò ra cái gì, đám còn lại cười rộ. Ai ngờ vừa chạm mặt một cái bị ông già chém chết ngay.

Mấy tên đầu lĩnh còn lại sững sờ chốc lát, quát tháo thủ hạ xông lên.

Đạt Long Tân và Kỳ Gia mỗi người cưỡi một con ngựa xông xáo mở đường, Mạt Gia và Kỳ Chu hộ vệ hai bên Mai Đóa và Tả Thiếu Dương, cuộc chém giết bắt đầu, thoáng cái vô cùng khốc liệt. Sơn đạo quá nhỏ, đối phương không tận dụng được ưu thế số đông, bị chém chết liền mười mấy tên, đám Đạt Long Tân xuất chiêu vô cùng tàn độc, mỗi chiêu là dứt khoát lấy mạng người ta, hoàn toàn không có vẻ gì là người xuất gia.

Đám cường đạo biết đối thủ lợi hại, chúng không dám tùy tiện xông lên đơn lẻ nữa, kết thành từng đám đông, ở xa hơn những đứng trên núi thi thoảng bắn trộm. Chẳng bao lâu Kỳ Gia và Mạt Gia đều đã trúng tên, nhưng sự dũng mãnh không giảm vẫn liều mạng chém giết.

Bọn cường đạo này phát hiện ra đối phương võ công quá cao, thế này dù thành công e là tổn thất lớn, hò hét lui lại, để cung tiễn thủ tấn công.

Chiến thuật vừa điều chỉnh, đám Tả Thiếu Dương ngay lập tức gặp bất lợi, tuy cung của đối phương là loại cung săn, không phải quân đội, tên chỉ là tên gỗ vót nhọn, nhưng bù lại chúng đông, bắn bừa bãi cũng vô cùng nguy hiểm. Kỳ Chu trúng thêm hai tên, phát cuồng xông tới, nhưng đối phương lùi lại rất nhanh, Đạt Long Tân trúng vai phải, không dùng đao được nữa, chuyển sang tay trái.

Tên bắn về phía Tả Thiếu Dương bị chặn hết, nhưng bọn họ chỉ chắn được phía trước, không lo được phía sau, sót không ít tên. Mai Đóa sợ Tả Thiếu Dương trúng tên, hạ thấp người xuống, lấy lưng che cho y.

Nàng trúng mấy mũi tên rồi, tuy cắn răng chịu đựng không kêu nhưng Tả Thiếu Dương vẫn cảm nhận được mỗi khi nàng run lên, thế này thì phiền rồi, đám Đạt Long Tân vừa tiến vừa chém tên, tốc độ không nhanh được, đám cường đạo thong thả di chuyển theo phóng tên, không cách nào đột vây.

Tả Thiếu Dương hét lên:" Bỏ tiền lại cho bọn chúng."

Không ai rảnh trả lời y nữa, vả lại đừng nói đám cuồng tín này coi đó là tiền tài của Pháp vương không thể tùy tiện vứt bỏ, mà bọn họ đã chém chết mười mấy người của chúng rồi, làm gì có chuyện chúng bỏ qua.

Cứ thế bọn họ tới được một đoạn rừng cây rậm rạp bên trên, Kỳ Gia hét tên Mai Đóa, sau đó lấy dây thừng xoay vù vù ném ra, một đầu khéo léo móc vào cành cây cao. Mai Đóa hiểu ý, tóm dây, mượn đà đu người bay ra khỏi vòng vây.

Tả Thiếu Dương bị vô số cành cây đập vào người, nhưng chẳng để ý, quay đầu nhìn lại, Kỳ Gia kêu thảm thiết, bị tên bắn trúng hông, con ngựa hí vang, nó trúng bốn năm mũi tên một lúc, y quát:" Cứu Kỳ Gia."

Mai Đóa ném dây thừng lại hét to gì đó, Kỳ Gia bò dậy, một tay chém tên bắn tới, một tay tóm dây thừng, giật mạnh thu lại dây thừng, hướng về phía Mai Đóa hét to. Tả Thiếu Dương tuy không hiểu tiếng Tạng, nhưng lúc ấy y đoán được, Kỳ Gia đang bảo Mai Đóa chạy đi.

Đám cường đạo thấy vậy đã chuyển hướng cung tên về phía bọn họ, nhưng tên bọn chúng rất yếu, từ trên bắn xuống còn mạnh, chứ bắn thế này đa phần bị cành cây rậm rạp cản hết, dù vượt qua trúng người bọn họ cũng chỉ đủ gây đau đớn, không xuyên qua được da thịt.

Mai Đóa kệ những người khác, ôm chặt lấy Tả Thiếu Dương, liên tục phóng hết từ cái cây này sang cây khác, chẳng mấy chốc cạn sức, vì lưng nàng trúng mấy mũi tên. Tả Thiếu Dương gỡ tay nàng ra, Mai Đóa kêu cái gì đó, y mặc kệ, tự mình đi trước, lao vút qua cành cây. Loại công phu này y học bốn năm rồi, trước kia toàn leo mái nhà, ai ngờ giờ có đất dụng võ. Mai Đóa thấy vậy vui mừng chạy theo, tên đuổi theo sau lưng nhưng nàng bỏ được gánh nặng, tốc độ chuyển hướng rất nhanh, chúng bắn thế nào cũng không trúng.

Bọn cường đạo thấy cung tên bắn không ăn thua, đầu mục quát tháo, lệnh chúng kéo vào rừng truy đuổi.

Kỳ thực mấy người Đạt Long Tân bị Tả Thiếu Dương làm vướng tay vướng chân thôi, nếu không với võ công của họ, đám cường đạo vớ vẩn sao cầm chân được, sớm đột vây rồi. Thế nên không cần lo cho bọn họ, chỉ cần Tả Thiếu Dương thoát thân là đủ.

Chạy một quãng xa, cây đã hết, Mai Đóa khựng người, vì thấy sườn dốc dưới chân xuất hiện đám quan binh, không đông, chừng mấy chục, nghe thấy tiếng la hét đang chạy về phía này.

Mai Đoa vội kéo Tả Thiếu Dương ẩn vào trong tán cây, quan binh xếp đội hình, cẩn thận đi qua chỗ bọn họ, đúng lúc chạm mặt với bọn cường đạo.

Ngày Tả Thiếu Dương chuẩn bị rời kinh thành thì báo cho Tiêu Vân Phi rồi, đáng tiếc khi nàng tới nơi chỉ thấy Đỗ Minh bị thương nằm đó. Từ chỗ Đỗ Minh biết được Tả Thiếu Dương bị lạt ma Tây Vực bắt đi, vội vàng báo cho hoàng đế, Lý Thế Dân hạ chỉ, một mặt phái người truy lùng, một mặt sai biên quân tăng cường canh phòng.

Nhưng đám Đạt Long Tân đi ngày đi đêm, lại toàn chọn đường nhỏ, lực lượng truy đuổi không tìm được.

Có điều thư hỏa tốc là phương tiện thông tin nhanh nhất thời đó rồi, binh sĩ cầm thư tín, phóng ngựa không nghỉ, tới mỗi dịch trạm lại đổi ngựa không đổi người, lúc nào cũng duy trì tốc độ cao nhất. Vì thế biên quân Đại Đường nhận được tin trước, trừ dán thông cáo khắp nơi, còn tăng cường thiết lập các trạm gác.

Trạm gác này là một trong số đó, số lượng tuy không nhiều, đám cường đạo vừa mới thấy quan quân nào còn dám đánh nhau nữa, ôm đầu chạy ngay.

Tả Thiếu Dương thấy rõ quan quân rồi, mừng rỡ định hét lên, đột nhiên toàn thân nhũn ra, miệng chỉ kêu vài tiếng ú ớ nhỏ xíu đã bị một bàn tay bịt lấy.

Khỏi cần nói, Mai Đóa ra tay.

Mặc dù Mai Đóa bị thương nặng, nhưng mang ý chí dù chết cũng phải đưa Pháp vương về Đàn Thành, nàng không gục xuống, thấy Tả Thiếu Dương định hô hoán, lập tức khống chế.

Tả Thiếu Dương quá cao hứng quên mất, bị Mai Đóa ám toàn.

Đám cường đạo vì chia ra truy đuổi nên số lượng bám theo họ tới được đây không đông, chừng vài chục tên, so với quan binh thậm chí còn chiếm chút ưu thế số lượng. Thực tế khác hẳn, quân Đường có thể nói là lực lượng trang bị tốt nhất thời bấy giờ, tổ chức nghiêm ngặt, đối diện với người Đột Quyết thiện chiến cũng có thể lấy ít đánh nhiều thì đám cường đạo mặc áo vải cầm dao cùn có là gì, trận chiến hoàn toàn nghiêng về một phía. Quan quân thừa thế truy đuổi.

Mai Đóa cắn răng, trở tay bẻ gãy mấy mũi tên sau lưng, thừa lúc quan binh bỏ vị trí canh gác vác Tả Thiếu Dương lên lưng, gian nan đi về phía biên cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận