Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 838: Vàng và mỹ nữ .

Tù trưởng cũng quỳ xuống, nhưng cái mồm không kìm được, chỉ mấy ông già sau lưng:" Bọn họ là trưởng lão trong bộ lạc, nói Pháp vương chỉ cần hai con trâu đã thuyết phục được long thần phun nước ... Pháp lực cao thế này, cả đời họ chưa từng thấy qua."

À, hai con trâu, Tả Thiếu Dương vỗ trán sực nhớ, chỉ tay ra sau lưng:" Hai con trâu ở phía sau, phái người tới dắt về đi."

Tù trưởng cả kinh:" Không phải Pháp vương mang hiến tế rồi sao? Nhỡ nhỡ ... "

Dù sao người ta đã coi mình là Pháp vương rồi, giờ còn bảo là mình không có phép thuật, người ta không tin đâu, thôi tùy theo tâm nguyện của người ta đi, cười nói:" Yên tâm, trâu với xích sắt chỉ là đề phòng thôi, long thần rất nghe lời, ta không cần dùng bạo lực nữa. Hắn hứa, khi nào Tuyết Sơn còn tuyết trắng, sông nhỏ còn nước chảy, hắn sẽ phun nước cho các ngươi."

" Thế, tốt quá, quá tốt rồi." Tù trưởng đứng lên, dùng tiếng địa phương lớn giọng nói với người sau lưng, tức thì tiếng hò reo rầm trời:

Mấy vị trưởng lão bò tới, liên tục hôn chân lại giơ tay lên trời, tuôn ra những lời Tả Thiếu Dương không hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt tự hào kiêu ngạo của đám Đạt Long Tân, chắc là đang ca tụng mình rồi.

Tù trưởng nhảy vào như chó giữ tranh xương, đuổi mấy vị trưởng lão đi, hình dung như thế không sai đâu, hành vi của ông ta là thế, không cho người khác tới gần Tả Thiếu Dương, nắm tay y đi về thổ bảo.

Tới trung tâm thổ bảo, ao nước cạn khô đã đầy trở lại, vòi nước trong vắt vẫn không ngừng phun lên không, nước bắn tứ phía.

Bách tính ở trong thành bên kia sông cũng nghe tin kéo tới thổ bảo rồi, Tả Thiếu Dương đi tới đâu, họ quỳ rạp tới đó, miệng không ngừng chúc phúc. Đám Đạt Long Tân thì khỏi cần phải nói rồi, cơ hồ muốn tóm lấy từng người mà nói, đó là Pháp vương của bọn họ, dù chưa bao giờ nghi ngờ Pháp vương, nhưng vẫn luôn bị Pháp vương làm bất ngờ, lúc này đây họ cảm giác, chỉ cần có Pháp vương, trên đời không còn khó khăn nào nữa.

Tả Thiếu Dương đã bao giờ hưởng thụ đãi ngộ này, có chút hoảng loạn, bảo bọn họ đứng lên, nhưng đông người như vậy, ồn ào hỗn loạn, chẳng ai nghe thấy.

Tù trưởng đi tới bên áo ngước, dùng muôi vàng múc nước, dâng lên trước mặt Tả Thiếu Dương:" Pháp vương, xin mời nếm thử nước suối thần của Mê Tang."

Tả Thiếu Dương nhận lấy, uống ực một cái hết sạch, vừa mát vừa ngọt, đặc biệt là mùa hè uống vào, toàn thân thư thái, bảo sao người ta gọi là suối thần.

Tiếp đó không phải nói nữa, lão tù trưởng béo dùng giọng hưng phấn tột độ hô lên "bày tiệc", làm Tả Thiếu Dương chỉ muốn chạy, thức ăn hôm qua còn chưa tiêu hóa hết.

Chạy sao thoát, đông ngươi như thế mà. Lần này bữa tiệc cực lớn, có thể nói toàn thành chung vui, đốt đuốc từ trong ra ngoài thổ bảo, đâu đâu cũng là đám đông nhảy múa reo ca.

Giữa bữa tiệc, quản gia dẫn vào đại sảnh năm mươi mỹ nữ, lại có năm mươi nô phó lực lưỡng, vác theo năm mươi đấu vàng, quỳ ở đại đường.

Tù trưởng uống ực hết cốc rượu, bảo nhạc sư dừng nhạc, dừng múa, cười vui vẻ nói với Tả Thiếu Dương:" Pháp vương, đây là năm mươi mỹ nữ, năm mươi đấu vàng, chút ... chút quả mọn không đủ thể hiện lòng thành, mong Pháp vương nhận cho."

Tả Thiếu Dương chắp tay:" Tù trưởng, ta có một kiến nghị thế này, không biết có được không?"

" Được, được, Pháp vương cứ nói." Tù trưởng chưa nghe đã gật:

" Ta muốn đổi số mỹ nữ và vàng này lấy công tượng từ nô lệ được không?"

" Pháp vương muốn công tượng sao, thế thì dễ thôi, ta gọi tới, Pháp vương cứ chọn, không cần đổi, nô lệ thôi mà, tặng Pháp vương là được."

" Đa tạ tù trưởng, vẫn nên đổi thì hớn, năm mươi đấu vàng đổi ra là được 250 lượng bạc, mười lượng một nô lệ, thêm vào 50 mỹ nữ, một đổi một, tổng cộng ta đổi lấy 75 nô lệ nhé."

Tù trưởng nghe xong liền cười to:" Pháp vương, ngài làm ăn như thế thì lỗ quá, tuy nữ nhân cũng là nô lệ, nhưng giá trị lắm. Một nữ nô xinh đẹp, nếu còn biết đàn ca, có thể đổi mười nô lệ khác ấy chứ, một đổi một là Pháp vương lỗ nặng đấy, ha ha ha."

" Đa tạ tù trưởng thẳng thắn nói cho, vậy tổng cộng đổi luôn 100 công tượng là được rồi." Tả Thiếu Dương thoải mái nói:

" Nếu Pháp vương nhất định muốn đối công tượng không sao cả, vậy ta giúp Pháp vương, giữ lại 20 nữ nô hầu hạ, số còn lại vẫn đổi hơn 100 công tượng, pháp vương thấy sao?"

Tả Thiếu Dương còn chưa ý thức được ở Tây Vực này, nữ nhân là tài nguyên quý giá đến thế:" Ta cần nữ nhân làm gì ..."

Đạt Long Tân ở bên thấp giọng nói:" Pháp vương, Đàn Thành chúng ta rất ít nữ nhân."

Tù trưởng cũng giải thích:" Pháp vương, Tượng Hùng rất lợi hại, nhưng ở nơi đó hết bão tuyết lại cuồng phong, muốn ăn chẳng có ăn, muốn mặc chẳng có mặc, sống trong sơn động, có cô nương nao chịu gả tới chỗ các vị. Pháp vương cứ làm vậy đi."

Tả Thiếu Dương nghe ra rồi, Pháp vương ngài không cần nữ nhân, nhưng nam nhân ở Tượng Hùng khao khát có lão bà, có thể đem về thưởng cho họ. Điều này cho thấy vị tù trưởng kia thực sự nghĩ cho mình, mình lạ nước lạ cái, phép thuật tuy cao siêu, không gì bằng lợi ích thật. Ngay ở Đại Đường mấy năm trước còn cổ vũ sinh con, nam nữ tới tuối chưa hôn phối sẽ do quan phủ ghép đôi nữa là ở vùng xa xôi gian khó này.

Điểm đầu tiên Tả Thiếu Dương nhận ra, nhân khẩu quan trọng, nếu nhân khẩu quá ít, chẳng làm gì nổi, mà muốn tăng nhân khẩu, nữ nhân ở tuổi sinh đẻ phải đủ nhiều.

Xem ra thời gian tới phải chú trọng và sản khoa và nhi khoa mới được.

" Đa tạ tù trưởng, vậy ta chọn hai mươi cô nương, đem về cho dũng sĩ chưa thành gia ở Đàn Thành."

Tả Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua số nữ nô, đại bộ phận là các chủng người Tây Vực, cũng có vài người Hán tộc, nói nhỏ với Đạt Long Tân.

Đạt Long Tân hắng giọng một tiếng, lần lượt dùng tiếng Tạng, Hung Nô, Hán nói :" Ai muốn theo Pháp vương của ta tới Cương Nhân Bố Thiết thì tiến tới một bước. Pháp vương là người nhân từ, không giấu các ngươi, khí hậu ở Cương Nhân Bố Thiết còn nghiêm trọng hơn ở nơi này, các ngươi nghĩ đi rồi quyết."

Không ngờ lời vừa mới dứt thì tất cả nữ nô đều đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận