Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 677: Khúc tàn người đi.

Tả Thiếu Dương mệt mỏi ra rời, ngồi bịch xuống đất, thở hồng hộc, tuy còn chưa tỉnh nhưng nhịp tim và hô hấp của Đỗ Yêm đã khôi phục lại bình thường.

Một đám thái y thấy vậy tranh nhau chạy tới kiểm tra, Tả Thiếu Dương mệt mỏi lùi lại, đứng dựa vào giá sách nhìn Đỗ Dần nằm im đó không ai chú ý, lẩm bẩm:" Ta làm hết sức rồi."

Nói xong nhớ ra lời của Đỗ Dần trước khi chết, lòng máy động y biết Đỗ Yêm che giấu tài sản, lẽ nào bảo tàng mà Đỗ Dần nói chính là phần tài sản che giấu đó? Ánh mắt liếc dọc giá sách, nhanh chóng nhìn ra hộp Luận Ngữ, cả giá sách chỉ có hộp này thôi, không có cái nào khác nữa.

Quay đầu lại thấy người khác xúm quanh Đỗ Yêm không chú ý tới mình, cho luôn cái hộp vào người.

Y phục thời đó rất rộng, cái hộp không dày, cho vào trong bào, đặt ở hông, buộc chặt đai lưng, nhìn thế nào cũng không ra.

Một lúc sau ngoài sân có tiếng nhốn nháo, mọi người nhìn ra ngoài, thấy một đám đông đi tới, có cả văn lẫn võ, thấy Tôn Tư Mạc và đám thái y ngồi bên cạnh Đỗ Yêm, ánh mắt đổ dồn vào ông ta.

" Tôn thần y, thế nào rồi?"

" Đỗ đại nhân làm sao?"

Tôn Tư Mạc đứng lên :" Đỗ đại nhân thở lại rồi, hiện còn chưa tỉnh, mọi người để ông ấy nghỉ ngơi."

Lúc nãy Đỗ Kính sờ thấy cha mình không còn thở nữa, cứ cho rằng ông ta chết rồi, không ngờ cứu lại được, mừng rỡ tạ ơn rối rít.

Tôn Tư Mạc không hề vui vẻ, ông thấy tình trạng không lạc quan với tình hình của Đỗ Yêm, dù sao huynh đệ ông ta cố gắng hết sức rồi, cáo biệt dẫn Tả Thiếu Dương rời Đỗ phủ, có bao nhiêu thái y như vậy, không cần họ nữa.

Tả Thiếu Dương suy đoán có hai khả năng, một là lúc Đỗ Yêm ngã xuống đầu đập xuống đất, nhìn bề ngoài không thấy gì, nhưng bên trong khó mà nói. Khả năng thứ hai ông ta bị Đỗ Dần siết cổ thời gian dài, khiến não thiếu dưỡng khí, có lẽ là tạo thành tổn hại không thể nghịch chuyển. Tình trạng Đỗ Yêm rốt cuộc tới mức nào, không có thiết bị hiện đại thì không thể đánh giá được, có lẽ ông ta từ nay thành người thực vật, có lẽ mai ông ta tỉnh dậy, chắc biết được, không phải không có trường hợp người thực vật khôi phục ý thức.

Dù sao đúng như Tôn Tư Mạc nói, họ làm hết sức, đôi khi phải xem số trời, y giả họ chữa bệnh chứ không cứu mệnh.

Trên đường ra ngoài, thấy cả thái giám vội vàng chạy tới, vừa thấy bọn họ hỏi tình hình, Tôn Tư Mạc chỉ có thể nói là chưa chết, thái giám tạ ơn rồi chạy vào trong nhà.

Tả Thiếu Dương về tới nhà thì đám Kiều Xảo Nhi vẫn còn đang ngồi ở đại sảnh đợi y về, Hầu Phổ và Hồi Hương biết tin cũng sang nhà đợi cùng, thấy y về đều thở phào. Tả Thiếu Dương chỉ kể mình đi chữa bệnh, không nói chi tiết, dù sao liên quan tới chuyện xấu trong nhà một viên quan lớn triều đình, phụ thân đâm nhi tử, nhi tử siết cổ phụ thân gần chết, chẳng hay ho gì mà nói.

Hồi Hương rất tò mò, nàng hiểu đệ đệ lắm, nhìn y là biết có chuyện, Hầu Phố thì ở nhà môn nhiều năm, hiểu chuyện quan trường không biết sâu nên ngăn cản, chịu đựng cái nhéo của Hồi Hương suốt đường về nhà.

Tả Thiếu Dương về thư phòng, nói muốn ở một mình rồi lấy cái hộp ra nghiên cứu, mở sợi thừng buộc hộp, bên trong là cuốn Luân Ngữ, lật từng trang xem, chẳng thấy bảo tàng đồ gì, sờ bìa sách, kiểm tra hộp đựng sách, không thấy ngăn ngầm, không khỏi suy nghĩ chẳng lẽ Đỗ Dần lừa mình? Lừa hay không cũng được, y không tham thứ bảo tàng này, cất hộp vào trong rương.

Ngày hôm sau triều đình đưa ra công bố, nói Đỗ Yêm mắc một bệnh lạ, ngủ mãi không dậy, treo thưởng cho y giả khắp thiên hạ. Phía Đỗ gia thì nói Đỗ Dần mắc bệnh nặng qua đời.

Đỗ Như Hối mấy lần tới thăm Đỗ Yêm, lúc nào cũng có một đám thái y, đại phu vây quanh, nhưng đến rồi lại lắc đầu bỏ đi, Đỗ Yêm vẫn nằm đó giống đang ngủ say, hết thảy bình thường, chỉ là không sao thức dậy được.

Bệnh của Đỗ Như Hối ngày càng nặng, vết máu khi ho ngày càng đậm, song không để Tả Thiếu Dương chữa trị.

Tả Thiếu Dương có thể lừa ông ta, lấy nhau thai nhưng nói là thuốc khác để chữa trị, nhưng y không làm thế, chữa bệnh thế nào phải nói rõ cho bệnh nhân biết, đó là nguyên tắc cơ bản. Trước kia y xem nhẹ mấy thứ nguyên tắc này, dùng cách tráo thuốc chữa bệnh, gây ra hiểu lầm với Bạch Chỉ Hàn, đó là bài học cả đời không quên. Huống hồ sau này Đỗ Như Hối biết mình bị lừa thứ mình căm ghét, chỉ sợ ông ta tự sát, hoặc thành thù oán, y không làm thế.

Cuộc sống tiếp tục, Tả Thiếu Dương bỏ lại chuyện Đỗ gia phía sau. Hằng Xương dược hành đã chọn được địa điểm thích hợp, mở cửa hiệu ở Đông thị, bắt đầu bào chế lượng lớn phụ tử, không chỉ các y quán ở kinh thành, ngay cả châu chuyện xung quanh cũng tới chỗ họ nhập hàng, làm ăn rất tốt.

Chúc Dược Quỹ thay Tả Thiếu Dương đi khắp các nơi mang về những vị thuốc mới chưa được dùng ở triều Đường, hiện phân ra làm hai, thuốc thích hợp trồng ở phương nam thì trồng ở huyện Thạch Kính, thuốc thích hợp trồng ở phương bắc thì trồng ở vườn thuốc rộng lớn sau trạch viện Tả gia. Miêu Bội Lan bận suốt từ sáng tới tối chăm sóc cây thuốc, Bạch Chỉ Hàn cũng trồng không ít hoa ở chỗ đất trống còn lại làm cả vườn hương hoa ngào ngạt, rực rỡ sắc màu. Kiều Xảo Nhi, Hồi Hương cũng rất thích khu vườn này, gọi thợ tới sửa sang lại cái lầu trên đồi, sửa lại cho đúng ý mình.

Tả Quý và Lương thị rốt cuộc tới kinh thành, đại trạch viện ở quê và ruộng đồng đều gửi nhờ thân thích chiếu cố. Vậy là cả nhà lần nữa đoàn tụ, khuê nữ lẫn nhi tử đều ở bên cạnh, với ông ba mà nói, còn gì tốt hơn thế nữa.

Công tác ở y quán Xích Cước triển khai thuận lợi, đem lại cơ hội mới cho bách tính cùng khổ, được rất nhiều người tán tụng, vì thế cảnh ngộ của Đỗ Yêm người đầu tiên hiến gia sản mở y quán được rất nhiều nghèo thương cảm. Chẳng biết đồn đại thế nào mà lại thành Đỗ Yêm vì biết mình mắc bệnh hiểm nghèo không qua được, cho nên mới đem hết gia sản ra cứu chữa bách tính, mong không ai rơi vào cảnh như mình. Thế là rất nhiều người dâng hương cầu nguyện cho ông ta.

Tả Thiếu Dương biết chuyện này không bình phẩm gì, y hoàn toàn giao việc cho Mã Chu, chuẩn bị tới Tô Châu mở chi nhánh của y quán Xích Cước, ba y quán khác ở hướng tây nam bắc đều đã triển khai, chỉ y lề mề mãi không có động tĩnh gì, thật khó ăn nói.

Bây giờ cha mẹ đã tới, có tỷ tỷ ở gần, không phải lo lắng gì nữa, y có thể yên tâm tới Tô Châu rồi.

Vì lần này là đi công cán, xong việc sẽ về, nên Tả Thiếu Dương không đưa theo Kiều Xảo Nhi, Miêu Bội Lan thì ở nhà chiếu cố vườn thuốc, nên chỉ có Bạch Chỉ Hàn đi theo y, Bi Vàng cũng không mang theo được, thay đổi điều kiện sống liên tục đối với con sóc nhỏ mà nói không phải tốt.

Tôn Tư Mạc cũng phát ngán Trường An, thời gian qua vì đủ thứ việc ông bị cầm chân ở nơi này, giờ cũng lên đường với Tả Thiếu Dương. Đám đồ tử đồ tôn muốn đi theo học tập, nhưng tất nhiên không thể đi quá nhiều, nên ông chọn ngũ đệ tử Thủ Thông Tử, người này y thuật cao minh, lại giỏi xử lý sự vụ, tương lai sẽ ở lại làm chưởng quầy ở Tô Châu. Ngoài ra còn có Chân Uyên Tử, một người cơ trí, giỏi giao thiệp, giúp ông xử lý chuyện vụn vặt trên đường như kiếm nơi trọ, giao thiệp với địa phương.

Cuối cùng Tả Thiếu Dương mang theo Bạch Chỉ Hàn, Tôn Tư Mạc mang theo Thủ Thông Tử, Chân Uyên Tử, năm người ngồi bốn chiếc xe xuất phát, trong đó hai xe chở hành lý, thẳng tiến Tô Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận