Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 742: Kẻ cản đường.

Lưu Chính hội không sợ chết nhưng người khác thì sợ chứ, ông ta có làm sao, đám người ở đây rụng đầu hết, thánh chỉ thì không có, sao họ dám xông vào bắt người, lúc đó ông mà chết, bọn ta gánh hai tội à? Lúc này không cần có công, chỉ mong vô tội, đáp giáp binh múa may vũ khí, quát tháo ầm ầm nhưng không tên nào dại xông vào.

Kỳ thực hành vi của Lưu Chính Hội nhìn tựa liều mạng nhưng ông ta tính toán rồi, nếu không lao đầu mạnh tới một cái là đứt cổ rồi, làm sao có thể vì chuyện này cược mạng của mình vào, không phải ngu xuẩn à?

Hai bên đang giằng có không bên nào chịu bên nào thì ngoài cửa có tiếng quát:" Dừng tay! Lùi lại cho ta."

Mọi người quay đầu nhìn, thấy hai phó tòng khiêng cái kiệu mềm tới cửa, theo sau mấy phó tòng tay cầm vũ khí, quát tháo:" Đỗ tướng có lệnh, lập tức buông vũ khí."

Đám giáp sĩ giật mình, nhìn người nằm trên kiệu, quả nhiên là tể tướng Đỗ Như Hối, nhưng hình bộ thượng thư còn nằm trong tay đối phương sao họ dám buông.

Quả nhiên không dễ dàng, tên tiểu tử này đúng như lời Đỗ Kính nói, lợi dụng hành y gây dựng mạng lưới quan hệ chằng chịu quanh mình, ỷ vào đó ngang nhiên vơ vét tiền tài, Lưu Chính Hội trầm giọng nói:" Đỗ tướng, ta phụng thánh chỉ tra xét Tả Thiếu Dương chiếm đoạt tài sản hoàng thất, ngài thấy rồi đấy y sợ tội kháng cự, bắt ta muốn tạo phản! Xem máu trên cổ ta đi, chính là chúng định cắt cổ ..."

Miêu Bội Lan nổi giận quát:" Là ông cố tình chạm vào dao của ta, ta không cắt cổ ông."

Đỗ Như Hối lạnh lùng nói:" Tước hết vũ khí!"

Tức thì có một ông già thanh y, mặt trơ trơ không khác gì đeo mặt nạ lướt tới, tiếp đó nghe tiếng leng keng không ngừng, đám giáp binh chưa thấy đối phương ra tay thế nào thì vũ khí bị cướp mất ném đi. Chốc lát trừ Miêu Bội Lan, tất cả chỉ còn tay không.

Không phải lưu tình gì, mà ông ta không muốn mạo hiểm, có thể nhìn ra nữ tử đó rất căng thẳng, dù võ công ông ta cao tới mấy, khoảng cách giữa dao và cổ Lưu Chính Hội vẫn là quá gần, thần tiên cũng chẳng thể làm gì.

Lưu Chính Hội biết Đỗ Như Hối xen vào, vậy thì hôm nay muốn đưa Tả Thiếu Dương đi là không được, nghiêm giọng nói:" Đỗ tướng, ngài phân định rõ, ta phụng lệnh bắt y về quy án, ngài vô cớ xen ngang như vậy, dù ngài có lể tể tướng cũng phải cho ta một câu trả lời."

Đỗ Như Hối lạnh lùng nói:" Lưu đại nhân, vụ án này chẳng phải là chuyện lửa cháy ngang mày gì, đợi tra rõ ràng mới xử lý cũng không hề gì, vậy mà ngài lỗ mãng đem giáp binh xông vào nhà Tả đại nhân, muốn bắt cả nhà, không ổn chút nào."

" Có gì không ổn, án này ta tra rõ rồi, tên Tả Thiếu Dương này có tội, không thể chối cãi."

" Ngài là hình bộ thượng thư, biết luật sao còn phạm luật, một viên quan tòng ngũ phẩm, muốn bắt cả nhà, phải do hoàng thượng hạ chỉ, nếu ngài có thánh chỉ, ta sẽ lùi ra không can thiệp. Nếu ngài không có thánh chỉ, hành vi này là vượt quyền, ta có thể ra lệnh bắt ngài đó."

Lưu Chính Hội ỷ là quan trên có thể bất chấp lý lẽ ngang nhiên bắt Tả Thiếu Dương, nhưng giờ Đỗ Như Hối ở đây, không thể nào để điểm yếu lọt vào tay người ta được, nãy giờ chỉ là giữ thể diện thôi. Không thể nào người ta nói một câu rồi nghe theo ngay phải không.

Một con hồ ly già như ông ta, lập tức thừa cơ xuống thang:" Nếu vậy thì cứ làm như lời Đỗ đại nhân nói đi, hôm nay ta không bắt y nữa ... Có điều hiện đã bứt dây động rừng, tránh y bỏ trốn, ta phái người tới canh gác, không cho y tự ý rời nhà."

Điều này chủ yếu là không để Tả Thiếu Dương có cơ hội chạy đi tìm cứu viện, chứ nếu y bỏ trốn thì tốt quá rồi.

Đỗ Như Hối ho một tràng, nói:" Đỗ mỗ đảm bảo, Tả đại nhân bỏ trốn, ông cứ tới hỏi ta."

Lưu Chính Hội chắp tay:" Không dám, Đỗ tướng nặng lời rồi, đợi ta bẩm hoàng thượng, lấy ý chỉ rồi xử lý ... Con tiện nhân, còn không thả ta ra."

Miêu Bội Lan không thả, đợi Tả Thiếu Dương gật đầu mới thu dao chẻ củi về.

Lập tức một đám thị vệ xông tới cướp ông ta lại, vây quanh trùng trùng, mắt gườm gườm nhìn Miêu Mội Lan đề phòng, người thì lấy thuốc ra băng bó cho ông ta. Lưu Chính Hội là người từ đống người chết bò ra, ông ta chẳng bận tâm tới vết thương nhỏ đó, cứ thế để máu me be bét bỏ đi. Đám giáp binh cũng cứ vậy mà lui.

Đợi đám giáp binh đi hết, người Tả gia đều thoát lực, Tả Thiếu Dương sai Thảo Nhi dìu cha mẹ mình đã sợ hãi quá độ vào đại sảnh rồi đi tới chắp tay:" Đa tạ Đỗ tướng giải vây."

Đỗ Như Hối ho khẽ:" Chuyện còn chưa kết thúc đâu, ngươi phải đề phòng, thời gian tới bị giám sát, chúng sẽ tìm mọi cách khiêu khích ngươi, kiên nhẫn, đừng mắc bẫy."

" Vâng, chuyện này không phải ti chức làm, ti chức tìm ông ta để giải thích, ông ta cố tình tránh mặt, chưa hỏi chuyện đã sống chết muốn vu vạ, dồn ti chức vào chỗ chết. Hiển nhiên vì trước đó ti chức đắc tội Vu gia, bọn họ mới hợp mưu hãm hại."

Thời gian qua có kẻ cố ý lan truyền, nên chuyện của Tả Thiếu Dương sớm lọt vào tai Đỗ Như Hối rồi, người khác không biết, ông ta là người tự mình đi thuyết phục y cứu Đỗ Yêm, làm sao không rõ nội tình, cái gọi là nhân lúc người ta bệnh chiếm đoạt tài sản là không có. Vậy thì chuyện sau đó, chiếm đoạt tiền tài đút túi riêng cũng đáng ngờ bởi thế mà sai gia nhân để ý động tĩnh. Có điều Đỗ Như Hối không tùy tiện bình phẩm gì, chỉ nói:" Đợi hoàng thượng xử lý xong quân vụ, ta sẽ vào diện kiến, ngươi sẽ được điều tra công bằng."

Tả Quý lần đầu tiên được gặp tể tướng, hơn nữa lại là dưới tình huống này, hết sức sợ hãi, hai chân run bần bật đi tới bái kiến, lắp ba lắp bắp nói:" Tể tướng đại lão gia, xin mời vào đại sảnh nói chuyện, hàn xá đơn sơ, sợ hãi vô cùng."

Đỗ Như Hối chắp tay:" Lão nhân gia có một nhi tử rất có bản lĩnh, với y thuật đó, tương lai quang diệu tổ tông là chuyện thấy được."

Vào đại sảnh hàn huyên vài câu, Tả Quý cùng người khác lui ra, để nhi tử trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận