Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 720: Thái sư thúc tổ ra uy.

Tả Thiếu Dương đi tới một bước, chắp tay nói:" Vị đại ca này, xin thả thuyền lão đại ra đã, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi là hành khách ở phòng bên cạnh, do thấy cửa phòng các vị có vết máu, lo các vị gặp phải phiền toái, cho nên gọi thuyền lão đại tới xem có giúp được gì hay không?"

" Cầm dao tới đây để xem có giúp gì được không à?" Đại hán gằn giọng, bước lên một bước đe dọa:" Còn ngươi là cái thá gì, cùng một bọn với chúng hả?"

" Không được làm bị thương sư thúc tổ của ta."

Thanh Mị Tử ở bên hét lên, giơ đoản kiếm chắn trước mặt Tả Thiếu Dương, dọa tên đại hán lui lại, ai ngừ hắn không lui, tay nhanh như cắt chộp lấy cổ tay nàng, Thanh Mị Tử buông đoản kiếm nhảy lùi lại phía sau.

" Chỉ có thế thôi à?" Tên đại hán ném đoản kiếm của Thanh Mị Tử đi:

Tả Thiếu Dương tóm cổ áo Thanh Mị Tử kéo nàng lại, đẩy vào lòng Thanh Diệu Tử, vẫn từ tốn nói:" Vị đại ca này, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, bọn ta có ý tốt ..."

" Ý tốt con mẹ ngươi!" Đại hán vươn bàn tay to lớn chộp vào ngực Tả Thiếu Dương, trong chớp mắt, Tả Thiếu Dương chộp lấy cánh tay của hắn, gạt chân kéo một phát, tên đại hán ngã sầm xuống sàn không động đậy được:

Tức thì bốn xung quanh sững sờ, đám thuyền viên đã đành bọn họ không ngờ Tả Thiếu Dương trông thư sinh nho nhã, vậy mà chỉ một đòn hạ gục đại hán cao lớn. Đám Thanh Mị Tử há hốc mồm, chẳng lẽ thái sư thúc tổ che giấu võ công, chỉ Bạch Chỉ Hàn biết Tả Thiếu Dương không có võ công gì cả, ắt có chuyện gì đó.

Đúng là có chuyện thật, tên đại hán khi vươn tay ra thì đột nhiên thấy khố bộ tê đi, nửa người mất cảm giác, như không còn là của mình nữa. Nửa người mất đi sức lực, tất nhiên mất luôn cân bằng, Tả Thiếu Dương thuận thế cho một đòn vật đơn giản, tất nhiên là diễn một màn chó ăn cứt rồi. Lần trước Tiêu Vân Phi cũng chỉ bắn một phát vào huyệt này khiến Tả Thiếu Dương lăn lông lốc, ngã đâm đầu vào cây.

Còn động tác vật của y chỉ là che giấu.

Nguyên nhân không có gì ghê gớm, Tả Thiếu Dương thấy tên này hung hãn không chịu nói chuyện đàng hoàng thì rút ám khí ra rồi. Ở khoảng cách gần thế này thì Tả Thiếu Dương chẳng bắn trượt được, một phát trúng ngay huyệt Hoan Khiêu ở khố bộ.

Thế mà đánh hạ được một tên đại hán to gấp rưỡi mình, Tả Thiếu Dương cũng mừng lắm, đây mới là lần đầu ra tay mà hiệu quả rõ ràng.

Bạch Chỉ Hàn bình tĩnh giơ đèn lồng lên chiếu vào trong phòng, chỉ thấy một lão phụ ở trên giường, nhìn thấy nhi tử bị ngã, hoảng hốt chạy ra:" Con ơi, con làm sao thế ... Các ngươi, các ngươi sao lại đánh con ta?"

Tả Thiếu Dương tránh sang một bên, nhìn vào trong phòng, bên trong phòng khá nhỏ, có hai chiếc giường kê song song, chiếc giường còn lại còn phủ chăn gấm, hình như có người nằm dưới. Ngoài ra thì không còn gì khác, giữa hai cái giường trải chiếu, đoán chừng là để cho đại hán kia nằm.

Cái phòng nhỏ, nhìn cái là thấy hết rồi, rông chẳng hề giống hiện trường mưu sát gì cả, Thanh Diệu Tử, Thanh Mị Tử cũng vội chạy tới nhìn, cả hai nàng đều hoang mang.

Lão phụ kia đỡ đại hán ngồi dậy.

Tả Thiếu Dương ngồi xuống, nhanh tay rút kim châm về, sau đó xoay người đi, mượn bóng tối che giấu để lắp kim châm, kéo lò xo, giấu ám khí vào ống tay áo. Đây là bảo bối giữ mạng, không thể để lộ. Xong xuôi mọi việc y chắp tay:" Thật xin lỗi, chúng tôi thấy vết máu ở cửa phòng các vị, lo có chuyện nên mới tới xem, nếu không có chuyện gì thì tốt, có chỗ nào đắc tội, xin được tha thứ."

Tên đại hán lúc này vẫn cảm thấy nửa người bên phải của mình chưa dùng sức được, ngây ra nhìn Tả Thiếu Dương, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế, không khỏi sợ hãi. Nhất là thấy Tả Thiếu Dương đánh thắng mình dễ dàng nhưng không có thêm bất kỳ hành động gì, ngược lại còn lễ độ xin lỗi, hiển nhiên là người ta nắm chắc phần thắng trong tay, không coi hắn ra gì.

Thanh Mị Tử cực kỳ đắc ý, nhảy ra chỉ mặt đại hán:" Biết phép thuật của thái sư thúc tổ ta lợi hại chưa, đừng nói là ngươi, dù có thiên quân vạn mã, thái sư thúc tổ ta cũng có thể gọi thiên binh thiên tướng đánh tan tác."

Người xưa mê tín, thấy Thanh Mị Tử mặc đạo bào, lại gọi Tả Thiếu Dương là thái sư thúc tổ, chàng trai này nhìn có vẻ trẻ tuổi, chỉ sợ rằng tuổi phải trên trăm rồi, khẳng định là đạo thuật phải rất cao thâm mới không thấy già.

Tả Thiếu Dương phải nén cười, trong lòng thầm mắng, nha đầu lừa đảo, chỉ giỏi trò giả thần giả quỷ dọa người ta.

Lão phụ đỡ nhi tử lên, bà cũng nhìn ra lợi hại, không dám đối diện với Tả Thiếu Dương, quay sang mắng đám thuyền lão đại vì sao đánh nhi tử của mình.

Tên đại hán mất mặt lắm, rõ ràng mấy người đó không làm gì mình, gọi "mẹ, về thôi, sau đó cúi đầu lê cái chân vẫn còn tê vào phòng. Lão phu đi theo, sầm một cái đóng cửa lại.

Tả Thiếu Dương áy náy nói với đám thuyền lão đại:" Không có gì nữa, chỉ là hiểu lầm, làm phiền các vị rồi."

" Không phiền, không phiền, lão đạo trưởng cần thận là đúng, nếu không có chuyện gì, vậy bọn tiểu nhân đi đây." Thuyền lão đại sợ hãi, ông ta sống đủ lâu rồi, đối với thứ quỷ thần, phép thuật, cứ nên tránh xa là hơn, trong mắt người ta mình như con sâu cái kiến, lỡ người ta không vui phất tay một cái mình lăn ra đó thì khốn:

Thanh Mị Tử nhảy cẫng lên, bám cánh tay Tả Thiếu Dương, ra sức hỏi y vừa mới thi triển phép thuật gì, Tả Thiếu Dương không muốn nói, chỉ cười cho qua.

Thanh Diệu Tử suy đoán:" Đây chắc chắn là thuật định thân rồi, đại hán kia khoảnh khắc bị cứng người, sau đó thái sư thúc tổ vật ngã hắn."

Lời này cơ bản là đúng, nha đầu này sắc xảo lắm, có thể thấy rõ nàng đứng đầu đám hậu bối không phải không có lý, nha đầu ngốc Thanh Mị Tử kia đầu óc suốt ngày đi mây về gió cả đời này đừng hòng đuổi kịp.

Tả Thiếu Dương vặn mình:" Được rồi, trời sắp sáng, để ta nghỉ ngơi chút, mai không được gọi ta đấy, để ta ngủ khi nào tỉnh mới thôi."

Nói xong y về cái gian nhỏ, thả mình xuống ngủ luôn, kệ sự đời.

Quãng thời gian trở về này, không cần lo chạy ăn từng bữa nữa, lại thêm Bạch Chỉ Hàn muốn bù đắp quãng thời gian y chịu khổ trên núi, cơm bưng nước rót tận nơi, làm Tả Thiếu Dương nhanh chóng hủ bại ... Giờ y càng lúc càng lười, chỉ muốn nằm im một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận