Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 758: Lần phục tấu thứ nhất.

Sau lưng truyền tới một tiếng cạch khẽ, cổng đã bị hai tên cấm tốt đóng lại rồi, bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài, cuộc sống ngục tù chính thức bắt đầu. Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức làm người ta phát sợ, hiện chưa tới buổi trưa, cả hai người đều không biết làm gì tiếp theo, Kiều Xảo Nhi lấy cái ghế ngòi bên cạnh Tả Thiếu Dương, nắm tay y, đầu dựa vào vai y, một cô gái hoạt bát vừa vào tới đây như đã mất đi sức sống.

Giây phút đó Tả Thiếu Dương mới thực sự nhận ra sự yếu đuối bất lực của nàng, càng nhận thức rõ, mình chết đi khiến nàng đau khổ, cô độc thế nào.

Y cũng hiểu được cảm giác kinh khủng khi cái chết treo lơ lửng trên đầu thế nào, nếu chỉ có một mình, y lặng lẽ chấp nhận, nhưng bây giờ có thê tử ở bên, y không muốn mình suy sụp, cho dù tương lai hết thảy đều không thể tránh được, y vẫn muốn khi sinh mệnh đi tới tận cùng, sẽ không để lại nuối tiếc gì.

Vì thế Tả Thiếu Dương cố gắng phấn chấn tinh thần, vỗ tay Kiều Xảo Nhi:" Xảo Nhi, chúng ta xới mảnh đất này lên, trồng một ít rau, tự trồng tự ăn, nàng thấy sao?"

Kiều Xảo Nhi gật đầu, nàng cũng không muốn suốt ngày ủ ê làm tướng công thêm lo.

Trong phòng chứa đồ vậy mà có sẵn nông cụ, xem ra người vào đây nảy sinh ra ý tưởng trồng cây cối gì đó giải sầu không phải chỉ có họ. Hai người đều được Miêu Bội Lan dạy cho ít kiến thức làm nông, có nông cụ rồi, bận bịu đến tối mới xới hết đất, trừ hết cỏ dại.

Đất xới lên mới biết không sâu, chỉ được gang tay thôi, ở dưới đều là đá cả, thế này chỉ trồng được vài loại rau, nhưng khi bàn xem trồng rau gì mới nhớ, mùa đông rồi, Quan Trung mùa đông lạnh đông cứng đất đai, trồng được gì chứ? Không khỏi nản chí.

Đến giờ cơm rồi, Kiều Xảo Nhi không biết làm cơm, Tả Thiếu Dương chỉ biết lột da xẻo thịt đem nướng cũng chẳng khá hơn, hai phu thê nấu nồi cơm cháy khét, món ăn chẳng mặn thì nhạt. Được một bát cơm hai món ăn thôi mà mướt cả mồ hôi, nhìn nhau mặt mày len nhem như mèo mướp, bật cười.

Ngày hôm sau Tả Thiếu Dương thức dậy luyện công đồng thời cũng dạy cho Kiều Xảo Nhi kiến thức nội công Đạo gia cơ bản, cả hai cùng luyện tập.

Tưởng tiền của mẹ đưa cho chẳng dùng tới vậy mà cần dùng thật, Tả Thiếu Dương nhờ cấm tốt canh giữ mình mua cho một lồng gà con nuôi chơi. Hai cấm tốt này một là Triệu Tiền, một là Tôn Chu là người nhiệt tình, vỗ ngực nói Tả thiếu gia cần gì cứ bảo, chỉ cần không phải người, không phải vũ khí, bọn họ cố gắng đáp ứng.

Không lâu sau Triệu Tiền mang gà về, được sáu con, đều chỉ to bằng nắm đấm, vàng ươm, nhỏ giọng nói với Tả Thiếu Dương:" Tả thiếu gia, nghe nói Đỗ phu nhân đêm qua chết rồi."

Tả Thiếu Dương cả kinh:" Chết rồi à?"

" Vâng, thấy bảo bệnh bà ấy vốn nặng, sau cái chết của Đỗ tướng, bị đả kích nặng nề, cầm cự được tới đêm qua thì chết."

Mấy ngày trước khám cho Đỗ phu nhân, Tả Thiếu Dương phát hiện ra bệnh bà rất nặng, tới giai đoạn cuối rồi, hi vọng chữa được không nhiều, không ngờ phu thê họ lại nối nhau đi như thế.

Vốn định hỏi nhi tử Đỗ Như Hối thế nào, nhưng hỏi cũng vô ích, mình vào đây rồi, còn làm gì được nữa, nhiệt tình làm gì để đổi lấy khinh ghét ghẻ lạnh? Thế là y bỏ qua luôn.

Từ đó ban ngày y cùng Kiều Xảo Nhi làm ruộng, cho gà ăn, làm nữ công, mỗi ngày lại tu luyện Phản hư thổ nạp công, đạo thuật, cùng quyền pháp Tiêu Vân Phi truyền thụ.

Nghe thì nhiều việc để làm, kỳ thực thời gian vẫn dư giả, Tả Thiếu Dương buồn chán tới mức còn đếm cả sân quanh nhà rộng 22 bước chân, căn phòng y và Xảo Nhi ở dài mười lăm tảng đá, buồn chán lại ngồi ở hành lang đọc sách, luyện thư pháp. Trời mưa còn bày một bàn nhỏ, hâm chút rượu, hai phu thê dựa vào nhau xem mưa rơi, y ngâm thơ, Kiều Xảo Nhi cầm đũa gõ chén ca hát.

Cuộc sống đều đặn qua đi nửa tháng.

Ngày hôm đó đại môn viện tử mở ra, Trang lao đầu cùng Lưu Chính Hội đi vào, theo sau còn có thị vệ đại nội.

Lưu Chính Hội mặt hơi tái, thi thoảng lại ho khẽ, tay cầm quyền trục vàng, giọng khàn khàn:" Tả Thiếu Dương, quỳ xuống nghe chỉ."

Tả Thiếu Dương nhìn ông ta mặt đỏ, má hóp, không cần biết ông ta có trúng chiêu không, vội vàng kéo Kiều Xảo Nhi vào phòng, mở rương khám bệnh ra, lấy hai khẩu trang đeo cho nàng, còn xua hết gà vào chuồng, sau đó mới ra tiếp chỉ.

Lưu Chính Hội rất khó chịu, nhưng y là tử tù rồi, còn làm gì được, mở thánh chỉ, đọc:" Tả Trung Thiếu Dương, người huyện Thạch Kính Hợp Châu, biết rõ người bệnh kiêng kỵ cho nhau thai vào thuốc, vẫn tự ý dùng thứ ô uế, lừa dối người bệnh, khiến người bệnh chết, tội không thể xa, theo luật chém. Hình bộ đã tấu lên tội chết, đồng thời cách chức, trải qua thẩm hạch của Đại lý tự, trẫm cho phép. Khâm thử!"

Tả Thiếu Dương dù đã dự liệu được kết quả này, nhưng nghe xong, đầu óc vẫn váng vất, chân tay mền nhũn, cố chống đỡ không ngã xuống.

Lưu Chính Hội lạnh lùng quát:" Tả Thiếu Dương, còn không mau tiếp chỉ tạ ơn?"

" Thần tạ ơn lĩnh chỉ." Tả Thiếu Dương nói xong, cơn giận bốc lên khiến y thêm dũng khí:" Các ngươi thậm chí chưa tra hỏi ta, không nghe ta biện giải đã đưa ra phán quyết! Ta không phục."

" Không phục à? Đợi sau khi chém đầu tới chỗ Diêm Vương gia mà khóc ..." Lưu Chính Hội cố kiềm chế cơn ho lại, cười nhạt:" Còn nữa, hoàng đế đã hạ chỉ để Mã Chu tiếp quản hội cơ kim, người chẳng còn ... Khụ khụ khụ ..."

Vừa nói tới đó thì cơn ho nổi lên, khiến ông ta không thể nói hết, lấy khăn tay che miệng, ho phun ra, khi ngừng ho, không ngờ thấy khăn tay có vết đỏ.

Ông ta nắm chặt khăn tay, không muốn tỏ ra ốm yếu bệnh tất trước mặt Tả Thiếu Dương, xoay người bỏ đi.

Đám Trang lao đầu và cấm tốt định đi theo, Tả Thiếu Dương gọi lại, sai Kiều Xảo Nhi mở rương thuốc lấy thuốc tiêu độc pha với nước, bắt bọn họ rửa mặt rửa tay.

Trang lao đầu hỏi:" Tả thiếu gia, làm thế này vì sao?"

Tả Thiếu Dương trầm giọng nói:" Vị đại nhân vừa rồi tới tuyên chỉ mắc thi chú rồi, bệnh này có thể truyền qua người sống, các ngươi khôn hồn nghe ta rửa tay uống thuốc đi, tránh bệnh này truyền trong đại lao thì thảm."

Trang lao đầu tuy nghe nói thi chú truyền nhiễm qua thi thể, nhưng mà thứ bệnh chết người này thà tin có còn hơn không, đằng nào chẳng tổn hại gì, gọi hết cấm tốt vào rửa tay.

Tả Thiếu Dương khê đơn thuốc dự phòng, bảo Trang lao đầu đi bốc thuốc cho mọi người uống, tiền y trả, ông ta cũng làm theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận