Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 98: Linh Khúc

Mặc dù đã trải qua hàng nghìn năm, nhưng những bức tượng này trông như thể mới vừa được điêu khắc vậy, giống như chưa từng trải qua gió mưa mài giũa.
Nhưng khi nghĩ tới việc tòa cổ quốc này quanh năm bị chôn vùi ở dưới lòng đất thì tôi lại cảm thấy bình thường trở lại, nếu như bị chôn vùi ở những nơi khác có lẽ sẽ bị mạch nước ngầm ảnh hưởng, nhưng ở trong vùng sa mạc này thì xác suất của nó lại vô cùng nhỏ.
Sau khi lão Yên tiến vào cung điện đã lấy máy ảnh ra, sau đó chụp một bức ảnh.
"Có thể nhìn ra gì không?" Tôi đi đến bên cạnh ông ấy hỏi.
Lão Yên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tạm thời không nhìn ra điều gì, nhưng một khi những thứ này được truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây chấn động lịch sử thế giới!”
Tôi nhún vai, đây là đương nhiên, một tòa cổ quốc đã có hàng nghìn năm tuổi, có lẽ ngay cả một viên gạch ở trong đây cũng là báu vật.
Thấy ông ấy trầm mê chụp ảnh nên tôi cũng không làm phiền ông ấy nữa, cứ thoải mái đi loanh quanh ở bên trong cung điện.
Nhưng lúc đi được vài vòng thì tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên vội hỏi lão Yên có cảm thấy cung điện này hình như đang di chuyển không?
"Di chuyển?"
Lão Yên lặp lại, sau đó lắc đầu nói ông ấy không có chú ý tới.
Tôi lại dụi mắt, chẳng lẽ bản thân nhìn nhầm rồi sao?
"Cậu không có nhìn lầm đâu, đúng là nó đang chuyển động." Rắn Độc nhích lại gần, sau đó chỉ tay vào lối đi: "Cánh cửa đã bị dịch chuyển vài centimet."
Lời nói của Rắn Độc đã khiến cho đám người lão Yên lập tức tụ tập lại, nhưng tốc độ di chuyển của nó quá chậm, cho nên nhất thời khiến chúng tôi không thể xác định được rốt cuộc thì nó có thực sự chuyển động không.
"Chúng ta có nên ra ngoài trước không?” Lão Yên nhìn về phía chúng tôi hỏi thăm, nếu lối vào của cung điện thật sự đang từ từ chếch đi, chẳng phải đợi thêm lát nữa thì chúng tôi không thể ra ngoài được sao?
Tôi lắc đầu: “Nhìn bộ dạng này thì phải mất ít nhất nửa giờ mới có thể dời đi hoàn toàn, cho nên chúng ta cứ kiểm tra tình hình trước đã.”
“Cũng được.” Lão Yên cũng không từ chối.
Thế là lão Yên lại tiếp tục nghiên cứu những thứ có ở bên trong cung điện, trong khi tôi vừa tiếp tục đi dạo xung quanh, vừa chú ý đến mối liên hệ giữa lối đi và cung điện.
"Hình như có tiếng động gì đó!" Lỗ tai của Manh Hiệp khẽ động, sau đó chạy tới một chỗ rẽ của cung điện, ở nơi đó có một bức tượng trông giống như bộ dáng của một hiệp sĩ, nhưng khuôn mặt của hiệp sĩ lại không được chạm khắc.
Manh Hiệp dừng lại trước bức tượng, đưa tay muốn sờ thử thì lại có chút kiêng kị, sau đó quay đầu hỏi chúng tôi về cái thứ ở trước mặt anh ta là gì.
Tôi mô tả hình dáng của bức tượng cho anh ta nghe, nhưng anh ta lại cau mày nói không đúng, rõ ràng anh ta đã nghe thấy âm thanh phát ra từ đây, cho nên sao có thể là một bức tượng được?
“Anh nghe thấy âm thanh gì?” Tôi hỏi nhanh.
Manh Hiệp nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó có chút bối rối nói: “Không dễ miêu tả, nghe có vẻ giống như tiếng của một loại nhạc khí, nhưng tôi lại không thể phân biệt được đó là nhạc khí gì.”
Nhạc khí?
Tôi hỏi anh ta có phải đã nghe nhầm rồi không, bởi vì chúng tôi hoàn toàn không có nghe thấy gì cả.
Manh Hiệp nói không thể nào, thính giác của anh ta rất nhạy bén, mặc dù âm thanh không lớn nhưng anh ta có thể chắc chắn là có âm thanh.
Vừa nói anh ta vừa ngâm nga, nhưng ngay tại lúc anh ta vừa ngâm nga giai điệu đầu tiên thì lão Yên đột nhiên hét lên: "Đừng ngâm nga nữa!"
Nhưng Manh Hiệp không có dừng lại ngay, sau khi ngâm nga thêm hai giai điệu nữa thì mới dừng lại, sau đó nghi hoặc hỏi lão Yên làm sao vậy?
Lão Yên sắc mặt âm trầm nhưng không nói gì, chỉ làm ra động tác yêu cầu chúng ta tránh xa bức tượng kia.
Vốn tôi đã đứng cách bức tượng rất xa nên không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy lão Yên gấp gáp đến mức hồ đồ rồi, còn Manh Hiệp thì hoàn toàn không nhìn thấy động tác tay của ông ấy.
Thế là tôi đã lên tiếng nhắc nhở Manh Hiệp, sau đó anh ta lộ ra vẻ kỳ quái và lùi lại phía sau hai bước.
Lão Yên tiến lên kéo anh ta lại, mang theo chúng tôi tụ họp lại ở lối vào cung điện, sau đó lau mồ hôi ở trên trán rồi nói: "Đó là linh khúc."
"Linh khúc?"
Tôi ngơ ngác nhìn về phía lão Yên.
Ông ấy ừ một tiếng, nói là nếu không phải nhờ có Manh Hiệp phát hiện ra thì ông ấy cũng đã bỏ qua âm thanh này, nghe nói linh khúc là giai điệu đưa tang ở cổ quốc Trường Dạ này, người nghe thấy giai điệu này sẽ không tự chủ được mà ngâm nga thành lời, một khi ngâm nga xong giai điệu của bài này thì người đó sẽ chết.
Tôi hỏi ông ấy có thực sự tà môn đến thế không?
Nhưng lão Yên lại lắc đầu nói mình cũng không biết, chỉ biết lúc cổ quốc Trường Dạ đưa tang, mọi người đều nhét một thứ gì đó vào trong tai, chính là vì sợ nghe được linh khúc.
Nói xong, ông ấy còn chỉ vào bức tường mà mình vừa mới nghiên cứu, nói là ở nơi đó có một bức tranh liên quan đến việc đưa tang, đúng là giống hệt như trong truyền thuyết.
Rắn Độc lại tỏ ra không đồng tình nói: "Nếu đã như vậy, tại sao bọn họ không tấu linh khúc luôn đi, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?"
Manh Hiệp và tôi cũng có phản ứng tương tự, nếu đã là một giai điệu không may, vậy tại sao bọn họ còn muốn dùng làm bài hát đưa tang chứ? Nếu chẳng may có người vô tình nghe được, không phải sẽ mất mạng sao?
Lão Yên liếc nhìn chúng tôi, sắc mặt có chút cổ quái: “Nghe nói đoạn linh khúc này không phải do bọn họ diễn tấu, mà là khi có người chết rồi, bản nhạc này tự nhiên sẽ xuất hiện trong tang lễ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận