Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 115: Manh Hiệp Hi Sinh

“Nếu đã như vậy, thế thì cậu cứ yên tâm đi đi.” Ông ta nói xong bèn giơ tay lên, tôi lập tức nghe được tiếng bước chân nặng nề. Quái vật mặt người thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Tôi hơi hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh: “Tôi đã trở thành tế phẩm rồi, không biết có cơ hội được nhìn thấy phong thái của gương cổ Song Ngư một chút không?”
Dư Thành Trạch nghi ngờ nhìn tôi một lát, tôi mặt không đỏ tim không đập nói chúng tôi tới chính là vì thứ này, cũng không nên để cho tôi chết không nhắm mắt chứ, đúng không?
Tôi vừa nói, quái vật mặt người vừa đi tới chỗ tôi bên này. Mắt thấy nó sắp sửa một ngụm nuốt chửng tôi, Dư Thành Trạch đột nhiên giơ tay lên, quái vật mặt người lập tức dừng lại.
“Nhìn thì được, có điều hy vọng cậu nhìn rồi sẽ không hối hận.” Dư Thành Trạch nở nụ cười quỷ dị.
Tôi mỉa mai: “Cũng đã sắp chết tới nơi rồi, còn có thể hối hận tới đâu nữa.”
Dư Thành Trạch cũng cười cười, không thèm để ý móc từ trong ngực ra một vật. Vật kia được một tấm vải đỏ phủ kín, nhìn dáng vẻ đó thì đúng là gương cổ Song Ngư.
Tôi từ từ đi qua, đưa tay ra cố tỏ vẻ muốn xốc tấm vải đỏ lên, sau đó vào lúc Dư Thành Trạch không chú ý lập tức cầm đồ vật trong tay dán lên trên người ông ta, cướp được gương cổ rồi chạy ngược trở về.
“A a a!”
Tiếng hét thê thảm của Dư Thành Trạch từ sau lưng truyền tới, tôi nghe mà toàn thân tê dại. Kỳ thật tôi không biết thứ mà lão Yên đưa cho tôi là cái gì, chỉ dựa theo căn dặn của ông ấy đặt đồ vật ở vị trí ngực trái của Dư Thành Trạch.
“Lấy được chưa?” Lão Yên sốt ruột hỏi một câu.
Tôi sờ lên chiếc gương, sau khi xác định mặt nào là mặt trái xong, bấy giờ mới cẩn thận xốc tấm vải đỏ lên, sau khi để cho lão Yên xác nhận xong mới lần nữa đậy lại.
Lão Yên nghiêm túc nhét gương cổ Song Ngư vào ba lô, sau đó lấy lựu đạn ra định ném ra ngoài.
“Ha ha, các người cho rằng có thể còn sống mang gương cổ ra khỏi cổ quốc Trường Dạ sao?” Tiếng kêu thảm thiết của Dư Thành Trạch từ từ dừng lại, giọng phụ nữ cay nghiệt từ sau lưng chúng tôi truyền tới.
“Các người cầm gương cổ đi đi!” Manh Hiệp dùng một tay đẩy chúng tôi ra phía sau, lúc này tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào cơ quan màu xanh ngọc ngoài cửa lớn đã khôi phục lại, một con đường lớn bằng phẳng hiện ra ở trước mặt.
Lão Yên ném cái ba lô đựng chiếc gương cổ cho tôi: “Cậu đi trước đi.”
Tôi cũng không hề do dự, bắt lấy cái ba lo rồi chạy ngược trở về. Dù sao đối phó với những thứ ly kỳ cổ quái này, vẫn là nhóm lão Yên có kinh nghiệm hơn.
Tôi chạy tới Ảnh Cung rồi mới phát hiện mình không biết đi ra ngoài bằng cách nào.
- Giải thích, Ảnh Cung nghĩa là cung điện bóng tối. Hết giải thích.
“Xuống tới, đúng, bọn họ là bị mình kéo xuống.” Tôi vỗ vỗ đầu, cứ thế đi lên nhìn ra xa. Cái Ảnh Cung này không cao, tôi chỉ cần nhón chân lên là có thể sờ đến nóc rồi.
Tôi đứng ở nơi trước đó mình tỉnh dậy khỏi ảo cảnh, bắt đầu từ từ lục tìm.
“Nhóc con, sao cậu còn ở chỗ này?” Giọng nói của lão Yên truyền tới.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Manh Hiệp và ông ấy đang bị quái vật mặt người đuổi tận giết tuyệt, vừa đánh vừa lùi. Trên người có vô số vết thương, cũng may lối đi không đủ rộng nên cũng hạn chế cử động của quái vật mặt người.
Tôi rống lên một câu chưa tìm được cửa ra, bảo bọn họ chống đỡ thêm lát nữa.
Tôi vừa mới hét xong câu này, lập tức mò được một chỗ lồi lên, không chút nghĩ ngợi ấn xuống.
Tiếng ầm ầm truyền đến. Tôi trông thấy pho tượng kỵ sĩ có thể phát ra linh khúc, lập tức leo lên, sau đó quay người lại nhìn xuống dưới chìa tay ra: “Mau, đi lên!”
Lão Yên đã chạy đến gần đó, cứ thế duỗi tay tới tôi. Tôi nắm lấy ông ấy kéo ông ấy lên, vừa định kéo Manh Hiệp thì thấy khuôn mặt Dư Thành Trạch đã hiện ra ngay trước mặt. Ông ta đã leo lên được một nửa rồi.
“Manh Hiệp!” Tôi hét lớn một tiếng.
Manh Hiệp tiêu sái tung chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của mình lên, một thanh loan đao sáng như tuyết tuốt ra khỏi vỏ: “Hai người cứ đi đi, không cần bận tâm đến tôi!”
Tôi nhìn Dư Thành Trạch sắp sửa leo lên tới, mắt đỏ au gào lên bảo Manh Hiệp nhất định phải đi ra, sau đó đẩy pho tượng một cái, ngay lập tức nện xuống Dư Thành Trạch.
Thực ra tôi biết Manh Hiệp có tới tám mươi phần trăm là không về được, nếu như không phải Ảnh Cung quá thấp, hạn chế quái vật mặt người thì sợ rằng lúc này anh ta đã bị nuốt chửng rồi…
Tôi lau nước mắt một phen, lôi lão Yên quay đầu bỏ chạy.
Lối đi không biết tự lúc nào cũng đã khôi phục. Tôi và lão Yên không hề gặp trở ngại, thuận lợi đi tới vị trí lối vào ban đầu. Mà đúng lúc này, Dư Thành Trạch và quái vật mặt người cũng đã đuổi tới.
Trên lỗ mũi Manh Hiệp toàn là máu, anh ta cầm loan đao đẫm máu vẫn đang chém giết ở chỗ cũ, nhưng động tác của anh ta rõ ràng là đã chậm hơn rất nhiều.
“Lão Yên, ông đưa ra quyết định đi!” Tôi vừa leo ra ngoài vừa nhìn thoáng qua lão Yên.
Tôi biết quyết định này khó khăn cỡ nào, nhưng nếu như cứ tiếp tục để cho đám Dư Thành Trạch đuổi theo thì chúng tôi một người cũng không chạy thoát. Tôi lại không quên quái vật mặt người này có thể đuổi ra khỏi cổ quốc Trường Dạ…
Lão Yên theo tôi leo ra, đang đấu tranh nhìn Manh Hiệp vẫn còn ở trong lối đi thật sâu, sau đó lấy một quả lựu đạn cuối cùng ra, dùng hết sức lực cả người hét lên: “Người anh em, lên đường bình an!”
Manh Hiệp nghe được giọng nói, mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hướng của chúng tôi, sau đó nở nụ cười giải thoát.
Anh ta rất hiếm khi cười, vậy mà lần này lại cười đến vui vẻ lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận