Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 119: Phòng Hồ Sơ

Quyển Hai: Mặt Nạ Tàm Tùng.
Nha Tử nhanh chóng rời đi, để lại tôi đứng đó với vẻ mặt bàng hoàng.
Khi tôi còn nhỏ đã được cô Tứ cứu giúp, khi ấy tôi đã biết người này không hề đơn giản, nhưng bây giờ nghe Nha Tử nói như vậy, tôi mới biết được có thể mình đã đánh giá thấp anh ta. Toàn bộ 701 có thể nói đều là ngọa hổ tàng long, nhưng nhìn dáng vẻ của Nha Tử, cô Tứ dường như là trời phật trên đầu bọn họ vậy….
“Nhóc con, cậu còn vào trong nữa không?” Người phụ trách canh giữ phòng hồ sơ khẽ nhướng mi.
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, đáp lại người canh giữ rồi chậm rãi bước vào trong phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ giống như một thư viện khổng lồ, nhưng vì được sắp xếp rõ ràng nên thật ra tôi không phải chạy loạn xạ như ruồi bọ mất đầu.
Đứng đầu là thông tin tình báo. Thông tin càng mới thì được xếp càng gần, chồng gần nhất chính là tin tình báo sáng nay, nói là một đồng xu không rõ niên đại và lai lịch tại một khu chợ nào đó tại Hà Nam. Hiện họ đang điều tra xem có cổ mộ nào bị trộm không.
Tôi không khỏi sửng sốt, không ngờ họ lại thu thập cả những thông tin tình báo nhỏ nhặt đến như vậy…
Tôi đi ngang qua khu vực thông tin và đi thẳng về phía sau, không dừng lại cho đến khi đến dãy tủ có ghi “Bí mật hạng S”.
Dãy này có ba tủ đựng hồ sơ mật, toàn là tài liệu có tiêu đề màu đỏ, những hồ sơ này cũng được dia theo từng khu vực cụ thể. Tôi thoáng thấy một hồ sơ bí mật dán nhãn Tân Cương, vì thế bèn lấy nó ra. Suy cho cùng, tôi cũng mới tìm được đường sống trong chỗ chết từ khu vực đó, nên hai chữ này đã cộng hưởng với tôi.
Nhưng vừa lật trang, tôi đã choáng váng, bốn chữ lớn “Cổ quốc Trường Dạ” trên trang tiêu đề khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng!
Tôi tình cờ lật xem thì phát hiện ra đây là một số sự kiện quỷ dị xảy ra ở La Bố Bạc, thậm chí còn có một vài bức ảnh mờ, lúc này tôi mới nhớ ra nhóm lão Yên đã nghiên cứu về cổ quốc Trường Dạ được 5 năm, nhưng tôi không ngờ được họ lại nghiên cứu kỹ đến như vậy, nó chi tiết đến mức còn đánh dấu cả vị trí có thể là nơi mà quốc gia cổ kia đã từng tồn tại…
Tôi không khỏi cười khổ, xem ra chỉ khi chúng tôi đến được cổ quốc Trường Dạ kia, lão Yên mới chịu thỏa hiệp với tôi, còn trước đó, ít nhiều gì ông ấy vẫn giấu giếm tôi, nhưng sau đó tôi nghĩ đến bản chất bí mật của 701, tôi cũng hiểu được cách làm của ông ấy.
Nếu đội trưởng Trần và những người khác còn sống sót ra khỏi sa mạc, theo phong cách của 701, họ có thể sẽ bị phân tán đến nhiều nơi khác nhau, tốt nhất là những nơi mà họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại, vì vậy lão Yên không nói cho bọn họ biết, ngược lại là đang bảo vệ họ.
Sau khi cất tài liệu về nước Trường Dạ vào chỗ cũ, tôi xem thêm một vài vụ án bí mật khác, sau đó tôi hoàn toàn bị sốc.
Các vụ án bí mật ở đây có phạm vi rất lớn, ví dụ như “thần mộ tại thảo nguyên của Thành Cát Tư Hãn” vào những năm 1960, “Kho báu bị thất lạc của Thái Bình Thiên Quốc”, “Long Cung dưới nước tại hồ Bà Dương”… Một số đã được 701 giải quyết xong, một số vẫn đang được tìm hiểu nhưng đến nay lại chẳng có thêm bất cứ tin tức gì.
Đọc xong những vụ án bí mật này, tôi mới hiểu hết ý nghĩa thực sự của việc “Chấp hành sứ mệnh của bản thân, bảo vệ kho báu quốc gia”.
Lần này, tôi và lão Yên đã thành công mang được gương cổ Song Ngư về, xem như đã vô cùng may mắn rồi. Nhiều khi dựa vào manh mối đã có, bao nhiêu người sẽ phải đi đến một nơi không thể tiếp cận, rồi lại hy sinh biết bao nhiêu người, cuối cùng lại chẳng thể mang gì trở về cả…
Nhưng họ chưa bao giờ bỏ cuộc, bất cứ khi nào có manh mối, họ sẽ ra tay, không chỉ trong những ngôi mộ lớn, mà nhiều khi họ còn phải tham gia những trận chiến khốc liệt với những kẻ cướp mộ nước ngoài! Bởi vì từ thời cận đại đến nay, có quá nhiều bảo vật quốc gia đã chảy ra nước ngoài, nên việc 701 phải làm không chỉ là phát hiện những bảo vật chưa được khám phá mà còn phải thu hồi những bảo vật quốc gia vốn dĩ thuộc về Hoa Hạ.
Tôi lật từng chút một, lúc đầu còn sốc nhưng sau lại thấy rất ấn tượng, đằng sau mỗi kho báu đều có một câu chuyện riêng, và những câu chuyện này đều được viết nên từ máu và nước mắt của các thành viên 701.
“Thế nào rồi?” Giọng của Nha Tử vang lên từ sau lưng tôi.
Tôi không khỏi giật mình. Ngẩng đầu lên khỏi tủ hồ sơ bí mật, lúc này tôi mới nhận ra, mình đã vô thức giữ tư thế này rất lâu rồi, cổ tôi đã cứng đờ.
Tôi vừa xoay cổ, vừa hỏi sao cậu ta lại tới đây?
Nha Tử nhướng mày: “Trời bên ngoài đã tối rồi, lục phủ ngũ tạng của tôi đã sắp không chịu nổi nữa.”
Tôi nhíu mày, phòng hồ sơ không có cửa sổ, nên tôi không ngờ được mình đã xem hồ sơ được mấy tiếng đồng hồ.
Nha Tử vỗ bả vai tôi, cất tập hồ sơ trên tay tôi về chỗ cũ, rồi khoác vai kéo tôi đi ra ngoài: “Được rồi, sau này cậu còn rất nhiều cơ hội để đọc, đi ăn cơm trước.”
Quả thật tôi cũng đang đói bụng, và tôi cũng không thể nào đọc được hết hơn hàng vạn tài liệu trong phòng hồ sơ chỉ trong chốc lát được, cho nên tôi không từ chối Nha Tử.
Nha Tử lại lái xe jeep tới, sau khi lên xe, tôi phát hiện ra ngoài cậu ấy ra cũng chỉ có mình tôi, vì thế tôi tò mò hỏi lão Yên có tới không?
“Ông ấy hả! Hiện giờ ông ấy đang bận nghiên cứu mấy thứ ông ấy tha về từ La Bố Bạc, cậu không biết tính cách của người này đâu, một khi đã nghiên cứu thì có thể thức trắng mấy ngày mấy đêm cũng được. Ông ấy còn điên hơn cả người thầy làm khảo cổ của tôi nữa.” Nha Tử nhún vai, tôi vừa muốn hỏi lại, cậu ta liền xua tay: “Được rồi, tôi biết cậu muốn hỏi gì, những cao thủ khác đều có việc quan trọng phải làm, hôm nay chỉ có một mình tôi là một kẻ nhàn rỗi. Hì hì, cậu chỉ có thể đi ăn với mình tôi mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận