Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 607

Không có?
Bởi vì đi cuối nên khi ngước lên tôi chỉ thấy một vùng tối tăm, còn chưa biết ý của không thấy có nghĩa là gì.
Côn Bố nói: “Chính là không có."
Anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, nói nếu đã không thấy lối ra, vậy tốt nhất nên quay lại giúp đám người lão Yên, nếu thực sự có thứ gì đó thì chúng tôi đứng yên tại đây cũng đồng nghĩa với việc đang chờ chết.
“Chị Thu, chị nghĩ thế nào?” Lòng tôi rối như tơ vò, không biết phải làm sao.
Chị Thu im lặng hồi lâu mới nói: "Trường An, cậu quyết định đi!"
Tôi quyết định?
Tôi lập tức cảm thấy như mình đã trở lại lăng mộ của nước Tăng. Khi đó lão Yên cũng nói tôi nên học cách đưa ra quyết định. Nhưng khi chuyện ở trước mắt tôi mới biết được nỗi khó xử của lão Yên.
Trở lại là liều mạng, ở lại đây cũng chưa chắc an toàn tuyệt đối, nhưng đây là cách tốt nhất để bảo vệ bọn họ.
"Trường An, nhanh lên." Nha Tử giục, nhưng Côn Bố và cô Thu lại không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của tôi.
Tôi liếc nhìn phương hướng của đám người lão Yên, mặc dù chúng tôi đi thẳng một đường, nhưng lúc này tôi lại gần như không thể nhìn thấy họ, nguồn sáng đã tắt, bóng tối ở đó giống như một con dã thú có thể nuốt chửng người.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Chúng ta quay lại…”
Không ai phản đối, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt cô Thu, tôi không có thời gian để nghiên cứu tâm lý của họ, sau khi đưa ra quyết định thì nhanh chóng bò về.
Tôi cười khổ, cả đám lăn lộn tới lui như này, hy vọng không khiến cho đám người lão Yên gặp nguy hiểm.
Tốc độ của chúng tôi nhanh hơn so với lúc tới đây, nhưng cũng rất có hạn, dù sao thì di chuyển bằng cả hai tay hai chân vẫn rất khó khăn.
Chúng tôi mất khoảng bốn phút để đến nơi, nhưng tôi lại hơi không chắc chắn.
“Vừa rồi là chỗ này à?” Tôi ấp úng hỏi.
Nha Tử chen lên trên, nhìn xung quanh rồi cũng kỳ quái nói: "Chắc là ở đây. Cậu nhìn xem, từ đây trở đi không còn dấu vết nào nữa."
"Không có dấu vết, không có dấu vết. Chẳng lẽ đám người lão Yên lại đột nhiên biến mất?" Tôi gãi gãi đầu, dọc đường tôi đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví dụ như cô Tứ và lão Yên đang gặp nguy hiểm, chúng tôi cố gắng hết sức cũng không thể cứu được họ, hoặc có thể khi chúng tôi đến họ đã giải quyết xong nguy hiểm, chúng tôi cùng lắm chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Nhưng tình huống hiện tại lại khác với những gì chúng tôi tưởng tượng, không thấy lão Yên và cô Tứ đâu cả ...
Ngay cả dấu vết đánh nhau cũng không nhìn thấy, muốn truy ra cũng không có bất kỳ manh mối nào để truy.
Tôi ngồi bệt xuống đất, dựa vào thành ống dẫn nước trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới ấp úng nói: "Chị Thu, Côn Bố, hai người nghĩ sao?"
Cô Thu đen mặt nhìn chằm chằm vào nơi mà đám người lão Yên biến mất, lắc đầu.
Côn Bố chen qua, không nói gì mà chỉ thả ra một con ảnh cổ, nhìn thấy ảnh cổ biến mất trong bóng tối, Côn Bố bình tĩnh nói: "Đừng hoảng, người đó là cô Tứ. Cho dù có nguy hiểm gì thì ngài ấy cũng có thể xử lý được!"
Lời nói của anh ta rất có tác dụng, tôi bình ổn tâm trạng đang hoảng loạn xuống, đúng vậy, người đó chính là cô Tứ, cho dù có là chuyện kỳ quái thế nào thì cô Tứ cũng nhất định sẽ giải quyết được.
“Chờ đi, hy vọng ảnh cổ có thể mang về tin tức tốt.” Tôi lau mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Thừa dịp khoảng thời gian này, chúng ta hãy cố gắng nghỉ ngơi và ăn chút gì đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng thực ra tôi không có cảm giác thèm ăn cho lắm, chỉ miễn cưỡng ăn một miếng lương khô và uống mấy ngụm nước, còn lại đều ăn không vô.
Nha Tử vỗ vai tôi: "Trường An, cậu làm tốt lắm."
“Còn cần anh nói sao?" Tôi trợn trắng mắt, giả vờ nói một cách thoải mái.
Nha Tử cười hì hì và đẩy kính râm lên, không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng trông có vẻ đang thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẫn không có động tĩnh gì từ ảnh cổ.
Tay tôi vô thức gõ nhẹ xuống đất, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Côn Bố. Nhưng nhìn anh ta vẫn bình thản dựa vào thành ống dẫn nước nhắm mắt dưỡng sức, tôi đành phải kìm nén lại sự hấp tấp của mình.
“Tới!"
Khoảng một phút nữa trôi qua, Côn Bố chợt mở mắt, tinh thần tôi lập tức phấn chấn lên, nhìn chằm chằm vào chỗ bóng tối kia.
Ảnh cổ chậm rãi bò về, vẻ mặt uể oải ỉu xìu. Tôi nhìn nó bò lên mu bàn tay Côn Bố rồi trao đổi gì đó không rõ với anh ta, sau đó chui vào ống tay áo và không phát ra âm thanh nào nữa.
“Thế nào rồi?” Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm Côn Bố.
Sắc mặt Côn Bố buông lỏng: “Chắc là không có chuyện gì."
“Chắc là?” Tôi lặp lại lần nữa.
Côn Bố ừ một tiếng: “Tình huống có chút phức tạp, tin tức ảnh cổ có thể truyền đến cũng có hạn, đám người lão Yên chắc là đang ở phía trước. Về phần vì sao dấu vết lại biến mất thì vẫn chưa rõ. Chúng ta cứ đi về phía trước nhìn xem."
Tôi liếc nhìn một mảnh tối tăm trước mặt, ngay cả đèn pin cũng không thể nào xuyên qua được.
“Đi thôi!” Tôi phủi bụi trên người xuống, dù phía trước có thứ gì thì tôi vẫn muốn qua đó.
Dĩ nhiên đám người Côn Bố đã chuẩn bị tốt, khi tôi ra lệnh, mọi người đều bắt đầu di chuyển và bò về phía bóng tối không rõ phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận