Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 166: Bị Phát Hiện

Tôi có chút kỳ quái hỏi: “Thật sự có thứ tà đạo như vậy sao? Những bộ xương này đã chết không biết bao lâu, còn có thể cử động được ư?”
Lão Yên nhìn vào chỗ đất trũng đang dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, sợ hãi nói: “Ai biết được!”. Vẫn còn quá nhiều bí mật về tộc người cản thi, những bí mật này đối với người ngoài có vẻ kỳ diệu, nhưng có thể đó chỉ là một loại mánh khoé dân gian đặc biệt mà thôi.
Tôi hỏi ông ấy bây giờ có thể quay lại được không?
Ông ấy lắc đầu nói nơi này càng quái lạ chứng tỏ chúng tôi đã tìm đúng hướng rồi, ông ấy vẫn muốn nhân cơ hội này đi thăm dò hang động ban nãy.
“Nhưng không phải ông đang bị thương à?” Tôi có chút lo lắng.
Lão Yên vỗ vai tôi, thản nhiên nói: “Lúc còn trẻ có vết thương nặng nào mà tôi chưa từng nhìn thấy chứ? Mấy vết thương này có là gì, nghỉ ngơi một chút là được.”
Thấy ông ấy kiên quyết như vậy tôi cũng không phản đối, chỉ đỡ lão Yên tới một chỗ râm mát để nghỉ ngơi.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm, theo như lời của lão Yên, nếu ban ngày không được thì ông ấy sẽ nhân lúc ban đêm mà thử xem. Tôi đề nghị ông ấy ở trên kéo dây thừng, tôi sẽ xuống đó quan sát. Ấy vậy mà lão Yên không hề phản đối, chỉ bảo tôi nếu phát hiện ra điều gì bất thường phải hét lên ngay.
Tôi quấn chặt dây thường quanh hông, vừa định nhảy xuống chỗ đất trũng một lần nữa thì liền nghe thấy tiếng chuông, tôi vội vàng lùi lại giúp lão Yên chui vào một bụi cây bên cạnh để trốn.
“Người cản thi lại tới nữa rồi…” Tôi nói nhỏ, lão Yên khẽ gật đầu.
Ông ấy nói chỉ cách nhau có hai đêm, dựa theo tần suất này, để chăn nuôi Thái Dương Thần Điều cần một lượng thi thể rất lớn mới đủ!
“Không sai, bọn họ lấy đâu ra nhiều thi thể như vậy?” Tôi hơi nghi hoặc, lượng thi thể cần quá lớn, cho dù họ có tới chợ đen cũng không thể cung cấp đủ nhu cầu này được.
Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói phỏng chừng mấy ngôi mộ xung quanh đây đã bị bọn họ đào lên hết rồi. Dù sao thì sau khi người ta chôn cất người đã khuất xong xuôi, chẳng có ai tới xem thi thể có còn trong mộ hay không đâu.
Những người này luôn có thể phục vụ và nuôi dưỡng Thái Dương Thần Điểu, nhất định phải có biện pháp nào đó, nếu không sao họ có thể thu thập được nhiều thi thể như vậy?
Ngay lúc hai chúng tôi đang thấp giọng thảo luận thì tiếng chuông đã tới gần. Vẫn là người cản thi mà chúng tôi đã gặp đêm hôm qua, đằng sau lưng gã là năm cỗ thi thể đứng thẳng tắp, dưới tiếng chuông thúc giục của gã, năm thi thể ấy lần lượt nhảy xuống dưới.
Cảnh tượng tương tự lại diễn ra một lần nữa, Thái Dương Thần Điểu bay vòng qua, rỉa sạch cả năm cỗ thi thể rồi bay lượn trên không một lúc trước khi biến mất vào trong núi rừng.
“Không đúng, lần trước Thái Dương Thần Điểu hình như không ở lại lâu như vậy.” Tôi xoa xoa đám cỏ trong tay, lần trước rõ ràng vừa rỉa sạch năm cỗ thi thể là đôi chim kia đã bay thẳng vào rừng rồi.
Đúng lúc này, người cản thi thình lình quay đầu lại, trừng mắt nhìn vào chỗ chúng tôi đang trốn, sau đó gã chậm rãi đi tới, động tác của tên này đã khiến cả người tôi cứng đờ, máu dường như ngừng chảy...
Lão Yên trầm mặt xuống, rút ​​con dao găm từ thắt lưng ra, dùng khẩu hình nói với tôi mấy chữ: Bị phát hiện rồi!
Đương nhiên tôi cũng biết chúng tôi đã bị phát hiện, liền cầm chặt dao găm trong tay, nhỏ giọng nói với lão Yên: “Ông cứ trốn ở chỗ này, tôi sẽ dụ gã rời đi.”
Lão Yên đang bị thương ở chân nên không thích hợp rút lui hay chiến đấu.
“Trường An!” Ông ấy gọi tôi, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã nắm chặt dao găm và lao ra ngoài, đâm thẳng về hướng người cản thi kia.
Gã cản thi kia di chuyển rất nhanh và khéo léo tránh được con dao của tôi, nhưng tôi cũng chẳng thèm dây dưa với gã mà chạy thẳng về hướng ngược lại.
Nhưng sau khi chạy được vài giây, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn… kẻ cản thi kia không hề đuổi theo tôi!
Tôi vội quay đầu lại, chỉ thấy người cản thi kia đã chạy tới chỗ lão Yên đang ẩn nấp, tay gã gần như sắp gạt bụi cây rồi.
“Không ngờ tới Thái Dương Thần Điểu thật sự tồn tại.” Mắt thấy tên kia sắp phát hiện ra lão Yên, tôi bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Các người là hậu duệ của nước Thục cổ đúng không?”
Quả nhiên, tên cản thi kia nghe tôi hét lên như vậy, lập tức dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt gã dưới ánh trăng trở nên lạnh lẽo vô cùng: “Các người là bọn trộm mộ?”
Tôi cười ha ha: “Nói như vậy, mộ Tàm Tùng quả thực nằm ở chỗ này nhỉ?”
Người cản thi kia cũng biết là mình đã lỡ lời nên không nói nữa, nhưng chiếc chuông trên tay gã lại càng rung nhanh hơn, từng tiếng chuông vang lên như đang thúc giục thứ gì đó. Tôi thầm kêu không ổn, nên vừa tiếp tục đối phó với tên này, vừa quan sát bốn phía.
Khi tiếng chuông ngày càng dồn dập, tôi dường như nghe thấy tiếng gió hú, ngay cả ánh trăng sáng ngời cũng mờ đi rất nhiều, âm thanh lộc cộc lộc cộc mà ban ngày tôi và lão Yên nghe thấy lại một lần nữa vang lên.
Không ổn!
Tôi ngay lập tức nhận ra vấn đề, ban ngày, khi chúng tôi bò được lên tới bờ thì âm thanh này liền biến mất, nhưng bây giờ những âm thanh đó ở gần đến mức dường như nó vang lên ngay bên tai tôi vậy.
Tôi vội giơ tay lên bịt tai lại, nhưng bởi vì một tay vẫn còn cầm chặt dao găm nên tôi chỉ có thể che được một bên.
Tên cản thi kia cười nham hiểm: “Lũ chuột nhắt chúng mày âm mưu quấy rầy nơi yên giấc của tổ tiên chúng tao, vậy nên lấy máu thịt để hiến tế cho họ đi!”
Kỳ thật tôi không thể nghe rõ được tên kia đang nói gì, chỉ nghe thấy những tiếng ong ong ong. Tôi phải cố gắng phân biệt thì mới có thể hiểu được đại khái ý của tên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận