Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 562

Hoá ra là như thế.
Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, nói như vậy ông ấy khinh thường lão Hàm là bởi vì đối phương không có một chút lòng yêu nước sao?
Phàm là người có chút lòng yêu nước, đều không thể làm ra hành động chắp tay dâng bảo vật quốc gia cho người nước ngoài được.
Cô Tứ nhàn nhạt nói: “Mỗi người đều có cách sống riêng mà thôi…”
Nghe được lời này, tôi cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình là đúng, tuy rằng cô Tứ giúp đỡ 701, nhưng trên thực tế quan điểm của anh ấy về chuyện này lại không quá quyết liệt, điều này khiến tôi không hiểu tại sao anh ấy lại giúp chúng tôi.
“Bọn họ di chuyển rồi.” Tôi vừa định nói gì đó, cô Tứ đột nhiên giơ lên tay.
Tôi nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy “bang Thiểm Tây” mới vừa rồi còn trong trạng thái nghỉ ngơi nay đã thu dọn đủ loại trang bị và tiến vào sâu trong rừng.
“Đuổi theo!” Lão Yên lập tức ra lệnh.
Cô Tứ lại ra hiệu cho chúng tôi đừng nhúc nhích, sau đó anh ấy đặt ngón trỏ lên môi, dùng khẩu hình miệng nói: “Có biến.”
Chúng tôi nín thở không dám cử động, ước chừng năm phút sau vẫn không có động tĩnh gì.
Mắt thấy đám người lão Hàm đã hoàn toàn biến mất, lão Yên bắt đầu sốt ruột: “Cô Tứ, nếu chúng ta không đuổi theo, manh mối khó khăn lắm mới có được này sẽ bị chặt đứt.”
“Đừng lên tiếng” Cô Tứ không có ý định giải thích gì cả.
Lão Yên lo lắng xoay người, nhưng bị ánh mắt của cô Tứ ngăn lại, chờ thêm khoảng ba, bốn phút nữa, ngay khi lão Yên chuẩn bị bấp chấp mệnh lệnh của cô Tứ mà đuổi theo đám người kia, một bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
Bây giờ đã là buổi trưa, là thời điểm ấm áp nhất trong ngày, thế nhưng trái tim tôi lúc này lại như bị ngâm trong hầm băng!
Chỉ thấy Nha Tử đang đứng ở nơi đám người lão Hàm vừa đứng, trên tay anh ta cầm một con dao găm dính đầy máu tươi.
Mà ánh mắt của anh ta thì quét qua bụi cây nơi chúng tôi đang trốn, không biết có phải anh ta đã nhìn thấy chúng tôi hay không, tóm lại, ánh mắt lạnh lẽo kia không hề chứa chút cảm xúc nào, giống như tuyết phủ trên núi Cửu Hoa vậy.
Vẻ mặt nôn nóng vừa rồi của lão Yên giống như bị bấm nút tạm dừng, ông ấy chỉ có thể há to miệng, muốn nói gì đó nhưng vì quá khiếp sợ nên nói không nên lời.
Sau khi chia tay nhau ở chỗ đám người rừng kia, Nha Tử đã không còn xuất hiện nữa, chúng tôi đã ở đây một ngày một đêm, mặc dù tất cả chúng tôi đều bị hành động của đám người lão Hàm thu hút sự chú ý, nhưng trong lòng ai nấy vẫn luôn cho lắng cho anh ta.
Tôi còn tưởng anh ta đã rời khỏi núi Cửu Hoa, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó, không ngờ được anh ta ấy vậy mà lại đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Cậu ta…”
Thật lâu sau, lão Yên mới thốt ra được một câu từ trong kẽ răng, nhưng chỉ có thế thôi.
Cô Tứ thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nha Tử:
“Cậu ta nhập ma rồi.”
“Nhập ma?” Tôi lặp lại câu nói ấy, sau đó lắc đầu:
“Cô Tứ, không phải tôi không tin ngài, nhưng chuyện này cũng vượt quá sức tưởng tượng rồi, làm gì có chuyện nhập ma chứ.”
“Cậu cứ nhìn là sẽ biết.” Cô Tứ không tranh cãi với tôi, chỉ tay vào Nha Tử nói.
Tôi lo lắng nhìn vội nhìn sang phía Nha Tử, con dao găm trong tay anh ta khiến tôi cảm thấy bất an, máu trên đó rõ ràng vẫn còn mới, nhưng trên người anh ta lại chẳng dính chút máu nào, tôi muốn thuyết phục bản thân rằng đó là máu của một con thú hoang nào đó, nhưng trực giác lại nói cho tôi biết là không phải, đó là máu người.
Nha Tử đảo mắt nhìn quanh, rồi anh ta đi xung quanh nơi mà lão Hàm và những người khác từng nghỉ ngơi, như thể muốn xác định phương hướng dựa trên dấu vết mà nhóm của lão Hàm đã để lại. Qua một hồi lâu, dường như anh ta đã đoán được, vội cầm dao găm đuổi theo.
“Bây giờ có thể đuổi theo họ rồi.” Cô Tứ vẫy tay một cái.
Lão Yên ở bên cạnh đợi đã lâu lập tức lao ra ngoài, nếu không phải sợ bị Nha Tử phát hiện ra, đoán chừng tốc độ của ông ấy phải nhanh gấp đôi bây giờ.
Nhưng động tác của lão Yên vẫn không nhanh bằng cô Tứ, giọng nói của anh ấy vừa dứt tôi đã thấy anh ấy đứng cách chúng tôi khoảng 3 mét, nhanh đến nỗi tôi căn bản không kịp phản ứng lại.
Tôi vừa định tăng tốc thì bị cô Thu kéo lại: “Chậm một chút, cô Tứ có bản lĩnh khiến cho Nha Tử không thể nào phát hiện ra mình, nhưng cậu không có đâu, cẩn thận rút dây động rừng.”
“Chị Thu, chị cũng cảm thấy Nha Tử đã nhập ma sao?” Tôi nhìn cô Thu không chớp mắt.
Cô Thu à một tiếng:"
“Tôi tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải làm gì với Nha Tử đây, Trường An, cậu nói cho tôi biết, vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Nha Tử, cậu không có chút hoài nghi nào sao?”
“Không có!”
Tôi hét lên như để che đậy suy nghĩ thực sự của mình.
Cô Thu cười như không cười mà nhìn tôi, dáng vẻ ấy như muốn nói, cậu xem, đến chính cậu cũng chẳng tin được.
“Chị Thu, tôi tin tưởng anh ấy, mặc dù Nha Tử đã làm ra chuyện sai lầm, nhưng nhất định là có nguyên nhân.” Tôi cố gằn từng câu từng chữ, sau đó không quan tâm tới phản ứng của cô Thu và Côn Bố, thẳng bước đuổi theo lão Yên.
Chúng tôi cứ đuổi theo như vậy cho tới buổi tối, khi tôi đuổi kịp lão Yên đã nhìn thấy ông ấy ngồi dưới đất như người mất hồn, ở đây không có tuyết, như thể làn mưa tuyết dày đặc không hề ảnh hưởng đến nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận