Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 376

“Kỹ thuật này cũng quá mẹ nó trâu bò!” Thương Thần thán phục nói.
Quả thật, nếu như không phải là tìm được cơ quan thì chẳng nhìn ra được một chút dấu vết nào trên mặt đất cả, kín kẽ giống như là một khối hoàn chỉnh vậy.
Chúng tôi ở vây quanh trên chiếc thang này, lão Yên nhíu mày nói: “Rốt cuộc ngôi mộ này sâu bao nhiêu vậy, sao vẫn cứ đi xuống phía dưới vậy?”
“Bây giờ đi xuống tiếp nữa, đã sắp tới mười mét rồi nhỉ?” Giáo sư Hứa nằm trên mặt đất nhìn xuống cầu thang: “Không nhìn thấy đầu kia của chiếc cầu thang này, thế nào cũng phải tầm ba bốn mét, với công nghệ lúc bấy giờ, muốn đào sâu như vậy thì là một công trình cực lớn, cũng không biết liệu có phải bởi vì cái này nên mới tiêu tốn hết quốc khố của nước Tăng, dẫn tới bị diệt quốc hay không.”
“Đây là chuyện Hoàng đế cổ đại đều không thể tránh được, bọn họ lúc nào cũng hao phí rất nhiều tinh lực vào lăng mộ, cũng hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực.”
Lão Yên thở dài nói: “Đều muốn mang hết của cải khi còn sống vào trong quan tài, tốt một chút thì còn có thể thọ chết tại nhà, điên cuồng hơn thì làm mình người không ra người quỷ không ra quỷ...”
Đội trưởng Bạch không cảm khái nhiều như vậy, bà ấy xin lão Yên một cây nến rồi châm lên, đặt ở cửa cầu thang, chỉ thấy ngọn nến đó lập tức tắt ngúm.
“Quá lâu rồi không mở ra, không khí bên trong mang theo độc, chúng ta cứ từ từ đã.” Đội trưởng Bạch nói, sau đó bảo chúng tôi cách xa cửa cầu thang xa một chút.
Đợi không khí lưu thông khoảng nửa giờ thì không khí mới tính là tốt lên, chúng tôi thu dọn đồ đạc, lần lượt đi xuống dưới.
Giữa mỗi nấc thang của cây thang đều có độ cao khoảng nửa mét, chúng tôi đi phải tốn rất nhiều sức, lúc này nếu như ngã xuống lăn xuống dưới đáy, có lẽ sẽ vỡ đầu bể sọ.
Thương Thần cõng thi thể của Dược Quán Tử đi ở cuối cùng, mỗi một bước đi anh ta đều rất cẩn thận, nhưng mà tôi có thể nhìn ra được anh ta như vậy là đang sợ sẽ để rơi Dược Quán Tử, nếu không lấy tính cách của anh ta, có lẽ đã nóng lòng chạy thẳng xuống dưới đáy rồi.
Lão Yên dặn dò: “Mọi người cẩn thận một chút, không biết bên dưới có cái gì nữa.”
Nhưng rõ ràng là lão Yên đã lo lắng thừa rồi, đợi khi chúng tôi rẽ qua một khúc quanh đi tới nơi sâu nhất, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
“Đây lại là hầm bồi táng?” Giáo sư Hứa đã dùng đèn pin chiếu sáng một vòng dưới đáy.
Tôi bị dọa tới nhảy dựng lên: “Sao chỗ này có nhiều quan tài vậy?”
Phía dưới mộ thất này có ba hàng quan tài, toàn bộ đều hướng đầu về phía chúng tôi, thoạt nhìn qua thì thật sự có chút rợn người.
“Tổng cộng mười ba cái, chắc là quan tài bồi táng.” Lão Yên kết luận.
Tôi khó hiểu hỏi: “Sao ở đây còn có quan tài bồi táng?”
“Điều này chứng tỏ nơi vừa rồi thật sự không phải là mộ chủ, tất cả chúng ta đều đã bị lừa rồi.” Lão Yên giải thích: “Thậm chí toàn bộ những thứ trên kia đều là mộ giả, cậu nghĩ xem, nếu như chúng ta không biết có chuông nhạc, có phải là đến tầng vừa rồi thì đã dừng lại rồi không?”
Tôi nghĩ cũng cảm thấy có lý, đó rõ ràng đã là mộ chủ rồi, nếu không phải chúng tôi tới đây vì chuông nhạc, có lẽ đến chỗ đó cũng sẽ mở một con đường khác ra khỏi mộ, cuối cùng công việc khai quật của đoàn khảo cổ cũng sẽ dừng ở đó.
Nếu như thật sự như vậy, không thể không nói Tăng Hầu Ất là một người vô cùng độc đáo, tốn công sức lớn xây dựng một ngôi mộ giả có thể so được với lăng mộ thật bên trên lăng mộ thật, đây đã không phải là chuyện người bình thường có thể làm ra.
Vì vậy chúng tôi đều không dám tin tưởng với suy đoán này của lão Yên, làm vậy phải tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể tạo được một ngôi mộ như thế này chứ?
Đoán chừng là trong thời gian Tăng Hầu Ất còn tại vị, ông ta đã chẳng làm chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm xây lăng mộ mà thôi!
“Điều này cũng không phải là không có khả năng, vốn chuyện lớn nhất trong thời gian đế vương tại vị chính là chuyện xây dựng lăng mộ.” Giáo sư Hứa lại đồng ý với lời của lão Yên: “Mỗi đời đế vương, trừ khi gặp phải loạn lạc chiến tranh, nếu không đều sẽ xây dựng lăng mộ của mình cho thật nguy nga tráng lệ, dù sao bọn họ cũng cho rằng sau khi chết rồi còn có thể tiếp tục hưởng thụ.”
Chúng tôi đứng ở chỗ này cảm khái một phen, Thương Thần bên kia đã mò mẫm tất cả các quan tài một lần, nói những chiếc quan tài này đều giống nhau, không biết người được bồi táng bên trong là người nào?
“Có lẽ là phi tần?” Tôi suy đoán.
Lão Yên lắc đầu, nói hậu cung thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc không có quy mô lớn, một đời quân vương cũng không thể nào có nhiều phi tử như vậy được.
Nói xong ông ấy đi tới trước một chiếc quan tài, sờ một vòng theo kẽ hở của nắp quan tài và thân quan tài: “Hình như không có cơ quan, mở quan tài ra đi.”
Ông ấy vừa nói vừa mở chiếc quan tài trong tầm tay của mình ra, sau đó một bộ thi thể sinh động như thật xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Chỉ thấy bên trong chiếc quan tài này có một cô gái nhỏ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mặc áo bào đang nằm ở đó, cô ấy chải kiểu tóc của nha hoàn, hai tay đặt giao nhau ở trên bụng, giống như là đang ngủ vậy.
Lão Yên đeo bao tay lên, sờ từng chút một từ phần đầu của thi thể xuống dưới, lúc sờ tới phần eo tay của ông ấy hơi dừng lại, sau đó cẩn thận sờ một vòng quanh eo của thi thể, vẻ mặt lạnh ngắt nói: “Eo của bộ thi thể này đã bị chém.”
“Cái gì?” Đội trưởng Bạch vừa nghe thấy vậy đã vội vàng đi qua, tay cũng sờ một vòng ở bên eo thi thể, sau đó sắc mặt cũng biến đổi: “Bị chém eo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận