Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 395

Nghe thấy nghi ngờ của tôi, lão Yên cũng yên lặng, kích động vừa rồi biến mất không còn chút gì, một lúc lâu sau ông ấy mới đau đầu nói: “Giờ phải làm thế nào đây, đồ ở ngay bên trong, cũng đã tìm được phương pháp, nhưng lại không dùng được, như thế này có khác gì miếng thịt mỡ đã bay tới bên miệng rồi đâu chứ?”
“Đương nhiên là có khác, Trường An, vừa rồi không phải cậu nói trên ‘Quyển Tham Lang’ đều là bản đồ sao à?” Giáo sư Hứa đột nhiên nói: “Vậy liệu có khả năng trên đó có phương pháp liên quan có thể giúp cậu giải được vấn đề ở đây không.”
Tôi lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, vừa rồi tôi đã xem sơ qua một lượt, trên đó không chỉ có bản đồ sao, lần này về Yến Kinh sợ là tôi phải về quê một chuyến, xem xem có thể tìm được manh mối có liên quan hay không. Nếu như có thể thì còn phải tìm cô Tứ, nhưng mà…”
Cô Tứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lần trước từ biệt ở mộ Tàm Tùng, mấy tháng sau tôi cũng không có một chút tin tức nào của đối phương, muốn tìm được đối phương sợ là không hề dễ dàng.
Trước đó khi ở chỗ hung thi tôi đã có chút cảm giác, dưới tình huống hai quyển trước đều lợi hại như vậy, quyển thứ ba tuyệt đối không thể nào chỉ là bản đồ sao bình thường được, sợ rằng bí mật ẩn giấu bên trong mới chính là điều cốt lõi của nhà họ Lưu chúng tôi, vì vậy tôi cũng không dám tùy tiện đi thử nghiệm!
Nhưng mà bọn họ đều tràn ngập hi vọng nhìn tôi, tôi chỉ đành cố gắng nói tôi sẽ thử xem sao, nhưng sự phức tạp của các chòm sao không phải là thứ trong chốc lát sẽ có thể hiểu rõ được, bảo bọn họ đừng ôm hi vọng quá lớn.
“Nhớ bảo vệ mình quan trọng hơn.” Lão Yên vừa nói vừa vỗ vai tôi, nhường vị trí trước cánh cửa đồng thau ra cho tôi.
Tôi đứng ở trước cánh cửa đồng thau, hít sâu mấy hơi làm trái tim mình bình tĩnh trở lại, sau đó mới đặt tay lên hai điểm gồ ghề cách tôi gần nhất, rồi từ từ đưa đẩy.
Biên độ có thể động của chúng nó khoảng chừng hai xăng-ti-mét, mặc dù nhìn có vẻ phạm vi dường như không lớn lắm, nhưng mỗi hạt hai xăng-ti-mét, có quá nhiều khả năng.
Sở dĩ thầy chiêm tinh quý giá chính là bởi tinh tượng không phải là thứ tất cả mọi người đều có thể xem hiểu, không chỉ phải dành thời gian và chăm chỉ, quan trọng là phải có thiên phú!
Thước trắc tinh được coi là đạo cụ quan trọng nhất của thầy chiêm tinh, độ phức tạp của nó là cao nhất, cho dù đặt ở đó cho người khác xem thì người khác cũng không nhìn ra được cái gì.
Đừng nói là ở trình độ nhập môn như tôi, cho dù có một đại sư tinh tượng cũng không thể hoàn toàn sắp xếp đúng được thước trắc tinh của người khác trong một chốc được.
“Nha Tử, anh qua đây giúp tôi.” Mồ hôi trên trán nhỏ xuống, hai tay tôi giống như là dán lên cánh cửa đồng thau, không dám có chút sai lầm nào.
Nha Tử đứng ở bên cạnh tôi: “Tôi phải làm gì?”
“Anh có trình độ rất cao về phương diện cơ quan, anh có từng nhìn thấy loại cơ quan nào kết hợp với hai mươi tám chòm sao không?” Tốc độ nói của tôi rất nhanh.
Đầu tiên là Nha Tử gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tôi bị anh ta lắc đầu làm cho khó hiểu: “Rốt cuộc là có hay là không có?”
“Có, nhưng lại không phải là hai mươi tám chòm sao, mà là bảy sao Huyền Vũ phía Bắc.” Nha Tử đáp lại vô cùng nhanh chóng: “Bởi vì chỉ lấy một phương trong hai mươi tám chòm sao, vì vậy tôi cảm thấy chắc là không có liên quan gì tới cái trên cánh cửa đồng thau này đâu.”
“Kệ nó có liên quan gì hay không, bây giờ cũng chỉ có thể còn nước còn tát thôi, anh mau nói đi.” Tôi chỉ cảm thấy dường như những điểm gồ ghề dưới tay đang chuyển động, vì vậy nhanh chóng thúc giục.
Nha Tử lo lắng nói lỡ đâu xảy ra sai lầm thì không biết sẽ có hậu quả gì, tôi lập tức hét lại: “Còn không thử nữa là lập tức sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Tôi có thể cảm nhận được những điểm tròn này đang mất khống chế, nếu như lại lề mề thế này tiếp, nhất định sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm ngoài dự đoán của chúng tôi, vì vậy chẳng bằng thử một lần, tóm lại là sẽ có một con đường sống.
Mặc dù mang theo tâm thái đánh cuộc, nhưng trong lòng của tôi rất rõ, đây chính là lựa chọn duy nhất của chúng tôi!
“Cơ quan năm xưa kết hợp theo núi sông, có hơi phức tạp, Trường An, cậu nghe cho kỹ.” Nha Tử bị tôi hét cho một tiếng thì cũng không nói lời thừa nữa, nhanh chóng nói: “Đẩu tiếp cao sơn, ngưu canh oa địa, nữ ứng lang tâm, hư hoài nhã cốc; Thâm uyên nguy hiểm, lâu thất già ấm, nham tố thạch bích.”
Tôi bị một chuỗi từ trong miệng anh ta làm cho sững sờ, hoàn toàn không phản ứng được là rốt cuộc anh ta đang nói mấy thứ linh tinh gì, chỉ biết do Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích tám chòm sau này hợp thành, còn những cái khác là cái gì?
“Vậy nên tôi mới nói là vô dụng, khi đó tôi cũng không phá giải cơ quan này, chỉ biết sơ sơ là nó kết hợp núi sông thiên hạ, còn có nghĩa là gì tôi cũng không biết.” Giọng nói bất lực của Nha Tử làm tôi muốn đấm anh ta một cái, không hiểu được thì anh ta ở đây nói cái gì? Đọc cho vui à?
Nhưng mà lúc này cũng không phải là thời gian chất vấn, tôi chỉ đành ép lửa giận trong lòng xuống nói: “Anh nghĩ tiếp xem, rốt cuộc mấy cái đó có nghĩa là gì, mặc dù bảy sao phương Bắc đã đúng rồi, nhưng những cái khác nghe giống như vè đọc nhanh mấy đứa nhỏ thuận miệng biên ra vậy, anh có chắc chắn không?”
“Tôi không thể nào nhớ sai được!” Lời của Nha Tử như chém đinh chặt sắt: “Trường An, đây là thứ tôi nhìn thấy trong lần đầu tiên khi tiếp xúc với mộ cổ, khi đó tôi còn chưa quen thuộc với cơ quan, nhưng thứ này để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi, vì vậy tôi không thể nào nhớ nhầm được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận