Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 706

Trong giọng nói của Côn Bố mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi: Mùa màng bội thu, thuyền đánh cá nào cũng đầy ắp.
Cuối cùng, anh ta còn nói thêm một câu: Số lượng trong vụ thu hoạch này thật đáng kinh ngạc, thật sự là có chút không thể tin được!
Nhưng lão Yên chỉ trả lời một câu “đã biết” rồi yêu cầu Côn Bố tiếp tục nhìn chằm chằm, chú ý đến trạng thái của nhóm ngư dân và cả trạng thái của mấy con cá kia.
“Chẳng lẽ ông đang nghi ngờ nhóm ngư dân đánh cá này có gì đó quái lạ sao?” Tôi hỏi.
Lão Yên hừ một tiếng rồi nói: “Đương nhiên, cậu đã từng nhìn thấy cái làng chài nào mỗi tháng đều sẽ tổ chức lễ hội Long Vương chưa?”
Tôi cứng họng, vốn nghĩ rằng ông ấy sẽ nói ra lý do không thể tưởng nào đó, nhưng không ngờ lại là khía cạnh này.
"Điều mà lễ hội Long Vương khẩn cầu chính là mưa thuận gió hòa. Tuy thời gian ở mỗi nơi mỗi khác, nhưng hầu hết đều là một năm tổ chức một lần, bởi vì điều này sẽ hao phí tiền bạc và nhân lực.
Nhưng việc tháng nào cũng đều tổ chức như thế, vậy cái làng chài này có thể không kỳ quái sao?”
Lão Yên ngậm điếu thuốc rồi kêu tôi rời đi.
Tôi hỏi ông ấy đi đâu, chỉ thấy ông ấy cau mày nói là đi xem thử thôn làng này rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ không.
Tôi đi theo ông ấy quẹo một đường đến trước một ngôi nhà tương đối hẻo lánh ở trong làng, lão Yên chỉ tay vào bên trong rồi hỏi tôi có biết nơi này là đâu không?
Tôi cẩn thận nhìn thoáng qua rồi cau mày, mặc dù ngôi nhà trông có vẻ tồi tàn nhưng nếu nhìn kỹ thì bên trong tựa hồ rất kiên cố, mà thông qua khe cửa là có thể thấy bên trong rất sạch sẽ, rõ ràng khác hẳn với bên ngoài.
"Miếu Long Vương?" Tôi suy đoán.
Lão Yên gật nhẹ đầu rồi nói là trước đó ông ấy đã chú ý tới căn phòng này, lúc mới đầu ông ấy còn nghĩ đây là phòng thờ, nhưng sau lại phát giác cái này không đúng, bởi vì nếu đây là phòng thờ thì có vẻ hơi lớn so với quy mô của làng chài này.
Bố cục cũng không đúng. Mãi cho đến hôm nay khi nhìn thấy lễ hội Long Vương thì lúc này ông ấy mới nghĩ đến một khả năng khác.
“Chúng ta phải đi vào à?” Tôi đẩy cửa ra, dường như cửa không khóa nên tôi quay đầu hỏi lão Yên.
Chỉ là lão Yên lại tỏ ra thần bí rồi chỉ tay vào tôi: "Muốn vào thì cũng là cậu vào!"
Tôi hỏi ông ấy đi vào làm gì, ông ấy nói là muốn đi gặp người.
"Trường An, có nhìn thấy cái gì ở trong miếu Long Vương thì cậu không cần phải cảm thấy kinh ngạc, đợi lát nữa hẵng nói cho tôi nghe.”
Lão Yên cẩn thận dặn dò, bộ dạng này của ông ấy giống như đã đoán được nơi này có cái gì vậy.
Tôi bị ánh mắt này của ông ấy nhìn đến rợn tóc gáy, nhưng bản thân vẫn lộ ra sắc mặt bình tĩnh mà gật đầu một cái, sau một tiếng cọt kẹt, cánh cửa bị đẩy ra một khe hở, mà tôi cũng theo đó bước vào.
Dưới sắc trời tối sầm, ngay khi cửa vừa đóng lại thì tầm mắt của tôi liền gặp trở ngại, khiến tôi phải đứng nguyên tại chỗ đợi một hồi lâu mới có thể thấy rõ đường, sau đó mới đi về phía trước được.
Bên ngoài ngôi nhà là một khoảng sân, thoạt nhìn không có chỗ nào khác biệt, nhưng cửa bên trong đã bị khóa lại, phía trên có khắc hoa văn rồng, bởi vì màu sắc của nó trông giống với màu của cửa nên lúc ở bên ngoài không thể nhìn ra được.
Con rồng kia giương nanh múa vuốt như muốn bay từ trên cửa xuống, còn cặp mắt thì sống động đến mức khiến tôi nhìn có chút sợ hãi.
Sau khi ổn định lại tâm tình, tôi mới lấy từ trong túi ra một đoạn dây kẽm rồi bắt đầu mày mò cái ổ khóa.
Loại khóa này thoạt nhìn có vẻ dùng được, nhưng trên thực tế chỉ cần là người có chút kiến thức thôi thì với hai ba phát là đã có thể mở được, cho nên tôi cũng không gặp phải khó khăn gì đã mở được cửa.
Sau khi tiến vào, tôi lập tức trở tay khóa lại ổ khóa lần nữa.
Nhưng lúc vừa đẩy cửa ra thì thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là một bức tượng, phía trên bảng hiệu có khắc ba chữ “Miếu Long Vương”, nhưng cho dù tôi có nhìn bức tượng kia thế nào thì cũng không thấy nó giống với Long Vương.
Bởi vì bức tượng này là một người phụ nữ trong tay đang kéo trường cung, mặc dù người này mang tư thế hiên ngang nhưng khuôn mặt kia quả thực là của một người phụ nữ.
Người phụ nữ lộ ra thần sắc lạnh nhạt, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương xa như đang có khó khăn gì đó.
Bức tượng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết thường xuyên có người tới lau chùi.
Nhưng tại sao vật tế trong miếu Long Vương này lại không phải là Long Vương?
Tôi đè nén sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, sau đó cẩn thận quan sát miếu Long Vương một chút rồi rút ra kết luận: sở dĩ miếu Long Vương này bị khóa lại như vậy hẳn là vì đám người xa lạ chúng tôi.
Hơn nữa, nếu xét theo tình hình này, có lẽ miếu Long Vương này thường xuyên có người đến tế bái mới đúng.
Tôi lấy một chiếc máy ảnh loại nhỏ ra rồi chụp một tấm mặt trước của miếu Long Vương, sau đó đi vòng ra sảnh sau, nhưng vừa nhìn một cái đã sợ đến mức suýt đánh rơi máy ảnh.
Sảnh sau chỉ rộng khoảng mười mét vuông, âm u và được chia thành nhiều ô vuông bằng ván gỗ, số lượng của nó ước chừng hai mươi ba mươi ô. Một nửa ô vuông trong số đó đều đã chứa đầy người … Không đúng, nói chính xác hơn thì đó là thi thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận