Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 528

Tôi mỉm cười đáp một câu, dù sao mình cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy để thay ca cho anh ta, Côn Bố cũng không hỏi nhiều, trực tiếp chui vào trong lều.
Tiếng thở của mọi người truyền đến, trong bóng tối tạo ra một loại cảm giác ổn định không thể giải thích được, nhưng không biết trong số những tiếng thở này lại ẩn chứa bao nhiêu mưu ma chước quỷ.
Lưu Hàn Thu thì không nói, nếu nói trong lòng ông ta không có âm mưu gì mới khiến mọi người cảm thấy kinh khủng, còn phía chúng tôi thì sao?
Tôi thực sự là người duy nhất có thể nhận ra hành động khác thường của lão Yên thôi sao?
Tôi không tin.
Tôi tự nhận mình không phải là người đặc biệt thông minh, tuy rằng cô Tứ và lão Yên đều khen ngợi tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy một nửa nguyên nhân là vì hình xăm Cửu Long và thân phận truyền nhân của nhà họ Lưu.
Tài năng của tôi chỉ ở mức trung bình, nếu tôi nhìn ra được vấn đề thì vì sao Côn Bố, cô Thu và những người khác không nhận ra?
Thậm chí, cô Thu còn bảo tôi, ngoại trừ bản thân mình ra thì đừng tin ai, thế nhưng bên ngoài cô ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ngoại trừ tôi, ngay cả lão Yên cũng không biết còn có một người khác đang nghi ngờ ông ấy.
Tôi cười khổ một tiếng, xem ra tôi vẫn còn non lắm, chẳng thể che giấu được chuyện gì cả.
Ô ô!
Đang lúc tôi đang cảm thấy tự nghi ngờ bản thân, một tiếng sáo bỗng nhiên truyền tới từ phía sau lưng tôi, khiến tôi giật mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, nghe thấy những tiếng sáo rền rĩ u thương, tiếng sáo tựa như đang kể ra nỗi bi tình từ ngọn núi đơn bên kia truyền tới, nghe như rất gần, nhưng lại rất mơ hồ.
Tiếng sáo phảng phất như đang muốn nói gì đó, lúc thì trong trẻo trôi chảy, khi thì thong thả chậm rãi, lúc lại như sắp dừng lại bất cứ lúc nào.
Da gà toàn thân tôi nổi hết cả lên, không phải vì tiếng sáo quá mức thê lương này, mà vì tôi đang thắc mắc, rốt cuộc là ai lại thổi sáo trên đỉnh núi vào lúc nửa đêm thế này?
Tôi nhanh chóng nhìn thoáng qua lão Yên, liền nhìn thấy ông ấy đã tỉnh lại từ khi nào, ánh mắt của ông ấy cũng hướng về phía đỉnh núi đơn độc đó, như thể tiếng sáo này chẳng có chút xa lạ nào.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của lão Yên, tôi lập tức cảm thấy kinh ngạc… ông ấy đã sớm biết trên đỉnh núi kia có chuyện, nhưng lại không hề nói ra!
“Lão Yên, rốt cuộc ông muốn làm cái gì, nói ra đi, mọi người đều có thể giúp ông.” Tôi nhanh chóng hạ thấp giọng mà nói một câu.
Sau khi tôi nói xong, lại thấy lão Yên nửa cười nửa không mà nhìn tôi chăm chú: “Trường An, cậu không thể cứ mãi nhìn mọi thứ trên thế giới này bằng sự phỏng đoán của mình đâu.”
Nói xong, ông ấy lập tức che hai tai mình lại, căn bản không thèm quan tâm đến tiếng sáo vẫn đang vang lên mà một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tôi kinh ngạc, sững sờ ở tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới cắn răng đứng lên, nếu lão Yên đã không muốn nói, vậy tôi cũng chỉ tự mình đi xem, tôi không tin lão Yên sẽ thực sự không màng tới việc sống chết của chúng tôi!
Tôi rón ra rón rén thu thập đồ đạc của mình, nhân dịp mọi người không chú ý liền lẻn vào trong núi, thời điểm tiếng sáo này vang lên thật quá mức tình cờ, khiến tôi không thể nào bỏ qua được.
Nhiệt độ trên núi vào ban đêm hạ xuống rất thấp, cho dù tôi đã quấn một chiếc áo khoác quân đội dày nhưng vẫn không nhịn được mà run lên, tôi xoa xoa mặt, rồi lại xoa xoa lỗ tai, chờ tới khi bớt run rẩy hơn tôi mới nhanh chóng nện bước, dựa theo âm thanh mà lần mò vào trong núi.
Tiến vào trong đỉnh núi đơn độc tôi không khỏi rùng mình, không phải bởi vì nhiệt độ không khí quá thấp, mà vì nơi này quá âm u.
Cho dù đang là đêm tối, tôi vẫn có thể cảm nhận được, dường như chỉ vừa đặt chân bước vào trong núi là tôi đã đi tới một thế giới thứ hai.
Bên ngoài dù có yên tĩnh đến nỗi nào cũng sẽ có một chút động tĩnh, thế nhưng vừa tiến vào nơi này lại chẳng nghe thấy gì, ngay cả tiếng hít thở của tôi cũng như dừng lại, bên tai chỉ còn lại tiếng sáo quỷ dị đang lôi kéo tôi.
Không ổn rồi!
Trong lòng tôi vang lên tiếng còi cảnh báo, biết rằng hiện tượng này chắc chắn là điềm báo cho sự nguy hiểm, nhưng tôi vẫn cắn răng tiến về phía trước.
Nguy hiểm cũng không thành vấn đề, theo tôi, nếu tôi và lão Yên cứ mãi tranh cãi như vậy thì mối nguy hiểm sẽ còn lan rộng hơn, bởi vì tôi không rõ được lúc nào chỗ tựa cứng rắn sau lưng mình sẽ trở thành con dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim mình. Tôi tình nguyện để mình đối diện với nguy hiểm thực sự, cũng không muốn đối mặt với chuyện ấy.
Tôi đi được chừng khoảng 10 mét, con đường đã biến mất, lão Yên nói quả không sai, một khi đã tiến vào trong núi rồi thì phải tự mình tìm đường, trong rừng chỗ nào cũng giống nhau, trong tình huống trên trời không có nổi một ngôi sao, thậm chí tôi còn không phân biệt được bốn phía đông, tây, nam, bắc, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình.
Cũng may bây giờ bên tai tôi vẫn còn tiếng sáo để chỉ dẫn.
La la!
Tiếng sáo đột nhiên trở nên bén nhọn, trong màn đêm tối tăm trái tim tôi bỗng nhảy dựng.
Sau khi tiếng sáo biến đổi, âm điệu cũng theo đó mà thay đổi, sắc mặt của tôi cũng khẽ thay đổi, bởi vì tiếng sáo không còn uyển chuyển, rầu rĩ, mà ngược lại trở thành một bản nhạc buồn, âm điệu réo rắt khiến tôi nghe được sự bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận