Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 143: Học Phi Dao

Tuy rằng tối qua trời có mưa, nhưng cũng đã một ngày rồi, sau khi mặt trời ló dạng kiểu gì lớp sương mù kia cũng phải tan đi mới phải, cho dù không tiêu tan thì cũng không thể nào dày đặc như vậy chứ?
“Chắc là do địa hình, ngày mai chúng ta đến gần sẽ có thể nhìn thấy.” Lão Yên nói.
Tôi cất chiếc kính viễn vọng đi và tạm thời ném luôn suy nghĩ này ra sau đầu, rồi cũng bắt chước Nha Tử nằm xuống một góc.
Cô Thu nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy, lấy ra một con dao sắc từ trong balo của mình ra, nói muốn cho chúng tôi thêm một ít thức ăn. Tôi không quá yên tâm nên muốn đi theo cô ấy, cô Thu quay lại nháy mắt với tôi rồi mỉm cười: “Được thôi, vậy em trai nhỏ đi cùng chị đi.”
Sau đó lão Yên và những người khác đều nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, tôi bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhưng vẫn đi theo cô Thu. Suy cho cùng chúng tôi cũng đang ở trong rừng, thêm một người là có thêm người để giúp đỡ lẫn nhau.
Cô Thu cũng chưa đi xa, mà tìm một chỗ có lùm cây rậm rạp rồi ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai tôi hỏi: “Cậu biết đi săn à?”
Tôi lắc lắc đầu, cô ấy bật cười, nhưng nụ cười đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi thấy trong mắt cô ấy hiện lên sự phấn khích: “Lát nữa học một chút.”
Tôi chỉ đáp lại một tiếng ừ, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy và chăm chú quan sát.
Không bao lâu sau, trong bụi cây cách đó không xa chợt truyền đến động tĩnh, một con thỏ mập mạp màu trắng xám chui ra từ trong đó, nó úp mũi xuống đất ngửi ngửi, đôi tai cảnh giác di chuyển khắp bốn phía.
Tôi liếc nhìn cô Thu, cô ấy không hề cử động, chỉ là ánh mắt kia dường như vẫn dính chặt lên người con thỏ kia.
Đúng lúc tôi tưởng cô Thu sẽ không động đậy nữa, tay cô ấy đột nhiên vung lên, con dao nhỏ bay ra với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được, đâm thẳng vào trán con thỏ, tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Còn ngơ ra đấy làm gì, đi nhặt đi.” Cô Thu vỗ vỗ tay đứng lên, tôi à một tiếng rồi chạy lên nhặt con thỏ kia về.
Một con thỏ to béo như vậy đủ cho năm người chúng tôi ăn rồi, nhưng cô Thu không đáp lại, mà thay đổi một nơi khác và lặp lại hành động vừa rồi, lần này cô ấy săn tới gà rừng luôn rồi.
Cô ấy vỗ tay: “Chậc chậc, nếu không phải thời tiết ở đây khiến thịt dễ bị ôi thiu, tôi đã săn thêm mấy con nữa rồi.”
Một tay tôi xách một con thỏ, một tay khác cầm một con gà rừng, đi theo sau cô Thu, hỏi cô ấy ai là người dạy cô ấy công phu này vậy?
Tôi ở trong quân đội ba năm, chỉ học được một ít kỹ năng chiến đấu và kỹ năng bắn súng, kỹ năng thứ nhất mà gặp phải cao thủ là tắt điện, còn kỹ năng thứ hai thì gây ra tiếng động quá lớn, tóm lại là không phù hợp trong nhiều trường hợp.
“Cậu muốn học à?” Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, tôi vội vàng gật đầu.
Cô ấy nhìn tôi một lượt thật kỹ, sau đó nở một nụ cười quỷ dị: “Muốn học cũng được, vừa khéo mấy ngày nay chúng ta cũng ở trong núi, chị đây sẽ cẩn thận dạy cậu.”
Vốn dĩ cô ấy đồng ý dạy tôi, tôi hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao, nhìn cô ấy cười tươi như vậy tôi lại thấy không chắc lắm…
Mà khi chúng tôi trở về, sau khi cô Thu báo lại cho mọi người tin này, cả lão Yên và Nha Tử đều nhìn tôi với ánh mắt thông cảm và thở dài. Ngay cả Côn Bố luôn giữ vẻ mặt vô cảm này cũng xuất hiện một cảm xúc tương tự như “cậu tự cầu may đi”, điều này khiến lòng tôi càng cảm thấy không yên.
Khi tôi và Nha Tử đi tìm nguồn nước sạch để rửa lại thỏ và gà rừng, cậu ta hỏi có phải đầu tôi bị ấm không, sao lại muốn học phi dao với cô Thu?
“Còn có thể vì sao chứ, cảm thấy hữu dụng thôi.” Tôi vừa nhổ lông gà, vừa trả lời Nha Tử.
Nha Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai mà không biết chị Thu được xưng là bậc thầy vũ khí chứ, chị ấy sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí trên thế giới, dưới trăm người thì không thể nào tới gần chị ấy được.
Thế nhưng trong mấy năm nay lại không một ai bằng lòng nguyện ý học với chị ấy, cậu có biết vì sao không?”
“Vì quá khó chăng?” Nhớ đến kỹ năng của cô Thu, tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
Nha Tử đang mổ bụng thỏ, nghe được câu trả lời của tôi, cậu ta chỉ ngón tay dính đầy máu vào tôi, cười một lúc lâu rồi mới nói: “Khó có người thông minh được như cậu, do chị ấy căn bản không tìm được một người học trò ngốc nghếch như cậu đấy, cậu cứ chờ mà xem, cậu có học được kỹ năng phi dao hay không thì tôi không biết, nhưng kỹ năng chạy trốn thì lại học được rất nhanh đấy.”
Nghe cậu ta nói như vậy, lòng tôi có chút bồn chồn, xong lâm trận bỏ trốn lại không phải phong cách của tôi. Tôi thờ ơ trả lời nếu mình học được cả kỹ năng chạy trốn thì cũng tốt.
Nha Tử cười đến là vui vẻ, cậu ta cũng không khuyên can tôi nữa. Cậu ta vừa ngâm nga một bài hát gì đó vừa làm sạch con thỏ, rõ ràng đây là dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ!
Có con thỏ và gà rừng, bữa ăn tối nay có thể nói đã được nâng lên một tầm cao mới, điều làm cho tôi thấy kinh ngạc chính là kỹ năng nướng thịt của Côn Bố thực sự rất cao siêu, hai món ăn hoang dã trong tay anh ta chỉ trong chốc lát đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến tôi không khỏi thèm ăn.
Cuối cùng, anh ta lấy ra từ trong ngực một cái lọ nhỏ màu trắng trông như là lọ muối, rồi rắc lên thịt thỏ và gà rừng đã nướng, sau đó ra hiệu rằng chúng tôi có thể ăn rồi.
Lão Yên cười ha hả xé cho tôi và Nha Tử mỗi người một chiếc chân thỏ, tôi vừa cầm thịt nướng trong tay đã đưa thẳng lên miệng, dù thịt có nóng đến đâu tôi cũng chẳng quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận