Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 374

Nhưng mà tự Nha Tử lại mở miệng nói: “Có phải trước khi chết Dược Quán Tử đã nói thật ra đôi mắt này của tôi là bị trúng độc đúng không?”
Dược Quán Tử đã từng nói như vậy, nhưng chúng tôi đều không biết lúc này anh ta nhắc tới chuyện này làm cái gì.
“Ha ha, đợi tôi ra ngoài rồi nhất định sẽ đi tra xem là ai đã hạ độc, tới lúc đó cũng xem như là báo thù cho Dược Quán Tử...” Nha Tử hừ lạnh một tiếng, sau đó ôm lấy cánh tay không nói gì nữa.
Giáo sư Hứa muốn khuyên gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, chúng tôi đã cảm nhận được mặt đất hơi rung động nhẹ, sau đó một tiếng chuông trầm, xa xăm truyền tới, rót vào trong tai chúng tôi.
Lão Yên lập tức làm ra dấu tay bảo chúng tôi đừng có lên tiếng, chúng tôi lập tức yên lặng lại, chỉ nghe thấy tiếng chông trầm, dài này vang lên non nửa phút thì mới dần dần dừng lại, tôi nghe vào mà chỉ cảm thấy tâm hồn cũng như được gột rửa.
“Đây chính là tiếng của chuông nhạc?” Tôi dẫn đầu tỉnh táo lại, dẫu sao tôi cũng không có nghiên cứu về lịch sử giống như mấy người lão Yên, không kích động giống như bọn họ.
Lão Yên vỗ tay một cái: “Nghe âm thanh này tôi dám khẳng định, chuông nhạc của Tăng Hầu Ất nằm trong phần mộ này!”
“Lần này đúng là gặp được vận may lớn.” Giáo sư Hứa cũng cảm khái nói: “Nghe tiếng chuông này, sau khi chuông nhạc này được đưa ra, dùng để trình diễn một lần nữa nhất định là không có vấn đề gì, lão Yên, tới lúc đó chúng ta chúng ta phải làm một buổi nghe thử thật lớn, chậc, nhất định có thể gây ra chấn động toàn thế giới!”
Tôi vội vàng ngăn bọn họ lại: “Các ông đừng nghĩ tới sau này nữa, tôi nghe thì hình như âm thanh này cách chúng ta một khoảng, các ông vẫn nên nghĩ trước xem làm thế nào để tìm được nó đi đã.”
Nơi đây đã là chủ mộ rồi, trừ nơi mà chúng tôi bị rơi xuống ra, bây giờ không có bất kỳ con đường nào để đi tới những nơi khác, nhưng nghe tiếng chuông nhạc đó lại không giống như là ở trong mộ thất này, nghe ra còn rất xa.
Lời này của tôi cũng đã dập tắt sự kích động của bọn họ, bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ, lão Yên còn quan sát mộ thất một lát nói: “Chẳng lẽ đây không phải là chủ mộ sao?”
“Cũng có thể là chuông nhạc không ở trong chủ mộ.” Giáo sư Hứa nói: “Chúng ta chỉ bởi vì lời nói của đoàn khảo cổ mà giữ vững ấn tượng ban đầu, không ai có chứng cứ gì để chứng minh là nhất định chiếc chuông nhạc này phải được tuẫn tàng ở trong chủ mộ mà, đúng không?”
Lão Yên cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng mà bây giờ chuyện đau đầu nhất vẫn là phương hướng truyền tới của tiếng chuông này nằm ở phía trước mặt, chúng tôi phải đi như thế nào đây?
“Để tôi đi xem xem.” Nha Tử mở miệng nói: “Nhất định trong mộ thất này còn có cơ quan.”
Lão Yên có hơi không yên tâm, chủ yếu là ông ấy cảm thấy tâm trạng bây giờ của Nha Tử không đủ ổn định, nói không chừng lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nha Từ à một tiếng: “Yên tâm, cái mạng này bây giờ đã không thể để tôi tùy lãng phí nữa rồi...”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, chúng tôi không có bao nhiêu yên tâm, chẳng qua bởi vì trong nhóm người chúng tôi anh ta là người có nghiên cứu sâu nhất về cơ quan, vì vậy cũng chỉ có thể để anh ta đi xem!
Nha Tử lấy từ trong balo ra một đôi bao tay rồi cẩn thận đeo lên, tôi tò mò quan sát đôi bao tay mỏng tới không ngăn được bất kỳ thứ gì đó, hỏi anh ta dùng để làm cái gì?
“Cậu đừng coi thường đôi bao tay này, cái này là dùng thiên tàm ti trong truyền thuyết làm ra đấy, cả 701 cũng chỉ có một đôi này thôi!” Lão Yên giải thích nói: “Bởi vì vào lúc sờ cơ quan, đôi tay này của Nha Tử khó tránh khỏi sẽ chạm phải một vài thứ ngoài ý muốn, cần phải bảo vệ thật tốt, chẳng qua bình thường cậu ta rất tự tin, rất ít khi dùng tới nó, bây giờ xem ra ngay cả cậu ta cũng không quá nắm chắc rồi!”
Tôi ngưỡng mộ nhìn về phía đôi bao tay đó, lão Yên cười bảo tôi đừng như nhà quê mới lên phố như vậy, hình xăm Cửu Long trên người tôi đã đỉnh lắm rồi.
Tôi sờ sau lưng, nghĩ tới hình xăm mà cả lửa lưu ly cũng không phá hỏng được, thật sự nghi ngờ có phải lúc cô Tứ xăm hình cho tôi đã đổi nguyên cả khối da đó rồi hay không, đổi thành mình đồng da sắt.
Nha Tử đã bắt đầu quan sát bên trong chủ mộ, nhưng bởi vì mỗi nơi đều có thể có cơ quan, vì vậy đây được coi là một lần hành động cực lớn, chúng tôi ở bên cạnh đợi, đồng thời cũng bắt đầu bắt tay vào phân tích tình thế bây giờ!
Lão Yên cầm một tờ giấy bắt đầu vẽ các tuyến đường: “Hầm bồi táng rất cạn, cũng chỉ khoảng một mét, xuyên qua mê cung là tới hố vạn người, lại xuống thêm ba bốn mét nữa, vừa rồi đi xuống từ chỗ của cương thi thì cũng khoảng hai mét, cũng có nghĩa là bây giờ chúng ta đang ở nơi dưới mặt đất ít nhất sáu mét.”
“Đúng vậy.” Giáo sư Hứa gật đầu, sau đó ngón tay chỉ vào chỗ hầm bồi táng được lão Yên đánh dấu: “Nhưng mà có điểm này kỳ quái, cổ mộ lớn như vậy, nhưng hầm bồi táng lại đào cạn như thế, quả thật giống như chỉ sợ người ta không phát hiện ra vậy.”
Lão Yên ừ một tiếng, cầm tờ giấy lên quan sát một lát, sau đó mới từ từ nói: “Cái này... mọi người xem xem, phương hướng này có phải là có chút kỳ lạ không?”
Ông ấy vẽ ra theo cảm giác từ sau khi chúng tôi đi vào đây, nhưng mà sau khi tôi phát hiện ra mê cung, tuyến đường đó đột nhiên cong một khúc lớn, từ hướng chính tây trực tiếp chuyển thành chính nam.
Đây là điều kiêng kỵ của cổ mộ, bởi vì người cổ đại rất chú trọng tới phương hướng, với bọn họ phương hướng có ý nghĩa rất quan trọng, phương hướng bên trong lăng mộ được thiết kế như thế nào có quan hệ trực tiếp tới thế hệ sau này của bọn họ, vì vậy bình thường sau khi xác định được phương hướng chính thì sẽ không thay đổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận