Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 122: Nước Thục Cổ

Tôi hỏi: “Tôi nghe Nha Tử nói, chuyện gương cổ Song Ngư đã có tiến triển rồi?”
Lão Yên không trả lời tôi ngay mà lấy ra một điếu thuốc, gõ xuống bàn rồi châm lửa, sau khi hút hai hơi dài, ông ấy hỏi tôi có muốn ra ngoài một chuyến không.
“Thật sự có tiến triển sao?” Tôi có chút tò mò, dù sao cũng chỉ mới qua một đêm mà thôi.
Ông ấy thổi ra một vòng khói và nói: “Cậu còn nhớ chàng trai mặc áo xanh, đeo mặt nạ trên bức bích họa kia không?”
Tôi gật gật đầu, lúc ấy chúng tôi đoán rằng người đàn ông mặc áo xanh chính là người say mê Nữ Vương của nước Trường Dạ, cũng là Quốc chủ của một quốc gia nhỏ bé nào đó ở phương Nam, gương cổ Song Ngư chính là sản phẩm nghiên cứu của anh ta cùng với Nữ Vương nước Trường Dạ.
Ánh mắt của lão Yên như rơi vào trong hư vô, sau một lúc lâu, ông ấy mới chậm rãi nói: “Sau khi chúng tôi nghiên cứu suốt đêm hôm qua, đã phát hiện ra, người đàn ông mặc áo xanh đó rất có thể có quan hệ với nước Thục cổ hơn ba nghìn năm trước.”
“Nước Thục cổ ư?” Ánh mắt tôi sáng lên.
Tôi đã đọc những tư liệu liên quan đến nước Thục cổ, sau khi di tích Tam Tinh Đôi được khai quật vào 29 năm trước, quốc gia cổ có niên đại hàng nghìn năm này đã gây ra chấn động lớn, tuy nhiên, căn cứ vào những nghiên cứu, di tích Tam Tinh Đôi chỉ là một phần nhỏ của nước Thục cổ, từ đó phát hiện ra những sự ngắt quãng trong nền văn minh của nước Thục cổ này.
Mặc dù giới khảo cổ học đang nỗ lực tìm kiếm di tích thực sự của nước Thục cổ, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Không ngờ lần này, lại phát hiện ra manh mối về quốc gia cổ đại bí ẩn ấy tại vùng Tây Vực xa xôi!
Lão Yên gật gật đầu, nói thêm một câu: “Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ người đàn ông mặc áo xanh ấy rất có thể là vị quốc chủ nổi tiếng nhất của nước Thục cổ - Tàm Tùng.”
Mắt tôi lập tức nóng lên, tôi hỏi ông ấy có phải đang muốn tìm kiếm nước Thục cổ hay không?
“Không sai, việc nghiên cứu về nước Thục cổ mãi vẫn chưa có tiến triển gì, lần này, cuối cùng chúng tôi cũng có được manh mối, nên tất niên phải đi.” Lão Yên nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy, háo hức nói: “Hãy đưa cả tôi đi cùng.”
Lão Yên cười cười: “Tôi gọi cậu tới đây là bởi vì tôi cũng có ý đưa cậu theo, nhưng cậu chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt thôi. Chuyến đi lần này sẽ không dễ dàng như khi tới nước Trường Dạ đâu.”
Nghĩ đến những nguy hiểm trên đường đến nước Trường Dạ, tôi trầm mặc, sau một lúc lâu, tôi mới ngẩng đầu, kiên định nói: “Vậy tôi cũng phải tới đó!”
“Được, cậu cứ trở về và chờ đợi tin tức đi, chi tiết cụ thể thế nào chúng tôi còn đang nghiên cứu, chờ khi nghiên cứu hoàn thành, xác định được ai sẽ đi, tôi sẽ liên hệ với cậu.” Lão Yên gật đầu tán thành, rồi lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong ngăn kéo cùng một chiếc bộ đàm to bằng lòng bàn tay, đưa cho tôi: “Cậu cầm lấy cái này đi, sẽ tiện khi liên lạc.”
Tôi vội vàng nhận lấy, đây là thứ hiếm có, trong nước chắc chắn không có nhiều người có được thứ này, không ngờ hôm nay tôi lại có được một chiếc.
Sau đó, lão Yên bảo tôi đi về trước, nếu không có việc gì thì hãy tìm hiểu về tình hình tại đất Thục và chuẩn bị một số thứ.
Tôi có chút xấu hổ nhìn về phía lão Yên: “Cái đó, tôi không có tiền để chuẩn bị thứ gì cả.”
Cha tôi để lại cho tôi rất nhiều tiền, nhưng trước khi đến Yến Kinh, tôi đã tranh thủ thời gian phân chia số tiền ấy để gửi cho người thân của những đồng đội đã hy sinh trên sa mạc, tuy tôi có để lại cho mình một ít nhưng cũng không đủ dùng.
Lão Yên bỗng nhiên bừng tỉnh, không khỏi tự vỗ đầu mình: “Cậu xem, lần này tôi chỉ nghĩ tới việc nghiên cứu, nên quên béng cả chuyện này. Mọi chi tiêu của cậu đều do bộ chi trả, đợi lát nữa cậu có thể đi lãnh tiền.”
Tôi liên tục gật đầu, sau khi trao đổi với lão Yên vài câu, tôi liền trở về.
Điều tôi không ngờ tới là ngay khi tôi vừa bước xuống ký túc xá, giọng nói của Nha Tử từ phía trên vang lên: “Hì hì, cuối cùng cậu cũng trở về rồi à.”
Vừa nói, cậu ta vừa hưng phấn lao xuống từ tầng hai. Nha Tử kéo tôi sang một bên, thần bí nói: “Có phải lão Yên nói cho cậu biết về chuyện của nước Thục cổ không?”
“Anh cũng biết sao?” Tôi ngây ngẩn cả người.
Nha Tử vui vẻ quơ chân múa tay: “Lần này tôi cũng đi.”
“Không phải lão Yên nói là ông ấy còn chưa quyết định ai sẽ đi ư?” Tôi nghi ngờ hỏi lại.
Nha Tử cười khúc khích, cậu ta nói việc đến một nơi như nước Thục cổ vốn không thể thiếu giáo sư Hứa, thầy của cậu ta, dù sao thì nó liên quan đến quá nhiều kiến ​​thức lịch sử, mà vừa khéo là giáo sư Hứa lại đang có một nhiệm vụ khảo cổ khác, cho nên lần này, sẽ tới phiên học trò của ông ấy lên sân.
Cậu ta xoa tay, hằm hè nói: “Cậu không biết đâu, đây được xem là lần đầu tiên tôi ra ngoài mà không đi cùng thầy đấy.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cậu ta lại phấn khích như vậy, hoá ra lần này cậu ta đã có được cơ hội thể hiện kỹ năng của mình.
Có lẽ trong khi tôi đang trò chuyện với lão Yên, cậu ấy cũng đang bàn bạc với giáo sư Hứa về chuyện này.
“Lão Yên bảo tôi đi tìm anh, xem có cần chuẩn bị gì không.” Tôi vội đem lời của lão Yên nói lại cho Nha Tử nghe, dù sau cậu ấy cũng đi cùng, nên vừa hay, chúng tôi có thể chuẩn bị cùng nhau.
Nha Tử cười một tiếng: “Hầu hết đồ đạc đều có sẵn trong bộ chúng ta rồi, chẳng qua có một số thứ vẫn phải tìm ở chợ ma, tối nay chúng ta sẽ tới đó,”
“Chợ ma ư?” Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến nơi này.
Nha Tử liếc nhìn tôi, như thể cậu ta đang thắc mắc tại sao tôi lại không biết nơi ấy, nhưng trông dáng vẻ của cậu ta, tôi thấy cậu ta phấn kích nhiều hơn là kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận