Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 268

Hóa ra lão Yên đã thừa dịp cơ bắp tôi thả lỏng mà dùng kim bạc được hơ nóng chọc thủng một vết phồng rộp lớn trên lưng tôi.
Không biết có phải tôi đã đau đến chết lặng rồi không, mặc dù cơn đau khủng khiếp chưa bao giờ dừng lại, nhưng tôi vẫn cắn chặt lấy chăn, kiên trì mà chịu đựng.
Cảm giác như đã vài giờ trôi qua, lão Yên mới cầm băng gạc băng từng lớp một lên miệng vết thương của tôi.
"Được rồi, tiếp theo chú ý phòng ngừa vết loét hình mặt người tái phát. Dù sao thứ này cũng là do Tàm Tùng tự mình lưu lại cho cậu. Tôi cũng không chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra." Lão Yên thở hắt ra một hơi, rõ ràng một loạt hành động này cũng khiến ông ấy rất mệt mỏi.
"Vâng." Tôi đáp lại một cách vô lực, thực ra tôi không nghe rõ ông ấy nói gì, chỉ biết mình đã chịu khổ xong.
Có lẽ lão Yên cũng biết bây giờ tôi không thể nghe lọt được chữ nào, nên chỉ bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, chờ xem tình hình ngày mai ra sao.
"Nha Tử, cậu ở lại đây, có chuyện gì thì báo cho tôi liền, hiểu chưa?" Lão Yên dặn dò.
Nha Tử trả lời: "Tôi biết rồi, hai ngày này đều là tôi chăm sóc cậu ấy mà, ông mau đi đi, 701 có rất nhiều việc cần ông giải quyết, có vấn đề gì tôi sẽ tới tìm ông. Ông cứ yên tâm."
Lúc này lão Yên mới rời đi, sau khi ông ấy đi thì Nha Tử sáp lại gần, tôi có thể cảm nhận được cậu ta đang nằm bên cạnh mình.
"Trường An, cậu lợi hại thật đó! Cậu không biết đâu, lúc nhìn thấy than nóng là tôi đã cảm thấy đáng sợ rồi. Chỉ ở gần bếp than thôi cũng đã thấy nóng rồi, thế mà cậu lại có thể chịu đựng được." Giọng của cậu ta phát ra ngay cạnh tai tôi, tôi cảm thấy rất ngứa, nhưng khổ nỗi không còn sức để kêu cậu ta cút sang một bên.
Tôi không đáp lại, nhưng Nha Tử vẫn tiếp tục nói, từng chút từng chút một miêu tả cảnh tượng vừa rồi cho tôi nghe, khiến tôi chỉ muốn đánh cho tên này một trận.
"Nha Tử, để tôi nghỉ ngơi một lát." Nghe cậu ta lải nhải hồi lâu, tôi mới tích được chút sức lực bảo cậu ta câm miệng.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi.” Lúc này Nha Tử mới nhận ra mình đã làm phiền tôi, cũng dần dần im lặng.
Còn tôi chỉ có thể nằm sấp, nói là nghỉ ngơi cùng lắm chỉ là để đầu óc thư giãn mà thôi, bởi vì lưng đau quá nên tôi gần như không thể ngủ được.
Nằm như vậy hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng hít thở, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, để cậu ta chăm sóc tôi, kết quả cậu ta lại chăm sóc đến mức ngủ quên luôn.
"Trường An?"
Đang lúc tôi đang cảm thấy buồn cười thì tiếng kêu đầy ngập ngừng của cô Thu xuất hiện ở cửa, tôi dùng sức quay đầu lại, lúc này mới chợt nhớ ra mình không nhìn thấy được nên đành phải rầu rĩ đáp lại.
Chắc là cô ấy thấy tôi tỉnh nên lập tức đi vào, hồi lâu vẫn không nói chuyện, tôi không nhịn được hỏi cô ấy có chuyện gì vậy?
"Không ngờ cuối cùng lại để cậu chịu khổ như vậy!" Giọng cô Thu có chút khàn khàn: "Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm chúng ta, lần này để cậu đứng cản ở phía sau vốn đã không đúng rồi, còn khiến cậu thành ra như vậy."
"Chị Thu, chúng ta đều là thành viên của 701, làm việc không phân biệt tuổi tác." Tôi phải hít thở vài lần mới nói hết được câu này.
Cô Thu cũng là người hào sảng, nghe tôi nói như vậy thì ừ một tiếng rồi vỗ vào vai tôi, đau đến mức suýt nữa tôi đã nhảy dựng lên đánh nhau với cô ấy một trận.
"Không hổ là học trò của tôi, nhanh lên, chờ cậu khỏe lại tôi sẽ dẫn cậu đi uống rượu." Cô ấy cười nói.
Nói xong, dường như cô ấy đã đá Nha Tử một cái, bởi vì tôi nghe thấy tiếng Nha Tử càu nhàu, sau đó tôi nghe thấy cô Thu quát lên: "Cậu tới đây để ngủ đấy à?"
"Chị Thu, sao chị lại ở đây? Ha ha, cũng tại tôi mệt quá thôi. Hơn nữa Trường An chắc sẽ không có chuyện gì đâu, vài ngày nữa đảm bảo cậu ấy đã có thể chạy nhảy lung tung rồi." Nha Tử nói.
Cô Thu mắng cậu ta vài câu rồi bỏ qua, sau đó nói với chúng tôi là khi Côn Bố bước vào 701, nghe nói tôi đã dùng phương pháp đốt vết loét hình mặt người thì đã quay đầu trở về Miêu Cương.
“Vội vậy sao?” Tôi hỏi.
Cô Thu ừ một tiếng: “Tình hình ở Miêu Cương rất phức tạp, việc thay đổi Cổ Vương không đơn giản như việc thay đổi một vương triều cổ đại, vốn dĩ nếu không có chuyện của cậu thì ngay khi bàn giao xong công việc anh ta đã rời đi ngay rồi. Hai ngày trì hoãn này đã xem như là thiện ý lớn nhất dành cho cậu rồi đó!”
Tôi rất đồng ý với những gì cô Thu nói, Côn Bố lạnh lùng như vậy lại có thể vì tôi mà chạy đông chạy tây suốt hai ngày này, đây quả là vinh hạnh của tôi.
"Được rồi, tôi chỉ tới xem cậu một chút thôi. Nếu cậu đã không sao vậy tôi chạy tới giúp lão Yên đây. Ngay khi mặt nạ Tàm Tùng được mang về, giới khảo cổ ở Yến Kinh đều bị chấn động, vẫn đang đợi 701 lên tiếng." Cô Thu búng tay một cái.
Tôi kỳ quái hỏi: “Lên tiếng chuyện gì?”
"Đương nhiên là xem chúng ta xử lý quốc bảo này như thế nào." Cô Thu cười nói: "Cậu cũng đừng lo, phải dưỡng thương cho thật tốt. Cậu cũng đã nghe cô Tứ nói rồi đó, gần đây không yên bình chút nào cả, chờ cậu khỏe lại, chúng ta sẽ có nhiều việc cần phải làm."
Nói xong, cô ấy lại dặn dò Nha Tử chăm sóc cho tôi thật tốt rồi mới rời đi.
Tôi lại nằm sấp xuống, mò mẫm vỗ vỗ Nha Tử vài cái: "Lão Yên và những người khác đang nghiên cứu mặt nạ Tàm Tùng à?"
"Ừ, bảo vật quốc gia được mang về đều phải để lại 701 một khoảng thời gian. Sau khi nghiên cứu rõ ràng xong chúng ta sẽ xem bảo tàng nào thích hợp để quyên tặng, hoặc là tìm cách khác để xử lý." Giọng Nha Tử có chút rầu rĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận