Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 367

Vừa nói vừa đưa tay nhấc tấm vải trên tường lên, tôi thấy toàn bộ bức tường bị bao phủ bởi những con mắt dày đặc, khiến cả người tôi đều nổi hết da gà.
Lão Yên hiển nhiên cũng không ngờ rằng bức tường phía sau là mấy thứ quỷ quái này, cũng dọa ông ấy phải lui về phía sau một bước dài: “Tôi còn tưởng rằng đây là con mắt thật chứ!"
"Còn những bức tường khác thì sao?" Đội trưởng Bạch vừa hỏi vừa vén mấy tấm vải trên những bức tường khác lên, nhất thời chúng tôi cảm thấy những con mắt này dường như đã sống lại, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, bước đến gần bức tường và chạm vào nó, tay tôi run lên vì sợ hãi: “Lão Yên, đây là mắt thật.”
"Thật sao?" Lão Yên cũng sửng sốt, vươn tay sờ sờ, sau đó giật mình thu tay lại: "Nhiều con mắt như vậy, cái này..."
Tôi lắp bắp nói: “Ông đừng quên hố vạn người, chuyện gì sẽ xảy ra với những người ở đó sau khi bọn họ chảy hết máu? Mấy con mắt này chắc hẳn đã được khoét ra khỏi hốc mắt của bọn họ. Tăng Hầu Ất rốt cuộc là ai, tại sao lại có sở thích này chứ, lúc trước là ngón tay, hiện tại là con mắt……”
Nha Tử cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Ông ta ngủ trong căn phòng được khảm những con mắt này mà không gặp ác mộng sao?”
Tôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy hành động này quá điên rồ và vô nhân đạo, khi bị móc mắt những người đó nhất định vẫn còn sống, nếu không thì những con mắt này sẽ không sáng như vậy.
"Ông ta thực sự là một con quỷ... một con quỷ dùng nghi lễ và âm nhạc để ngụy trang!" Tôi thở dài.
Chúng tôi nhất thời nhìn nhau không nói gì, trầm mặc một lát liền thấy Thương Thần vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng, nói anh ta muốn đi ra ngoài, không muốn ở lại nơi này một chút nào nữa, một bức tường được khảm lên vô số con mắt quả thực muốn mạng của anh ta.
Lão Yên nhíu mày: “Cậu làm sao vậy?”
“Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy phía sau những con mắt này đều có linh hồn sao?” Thương Thần có chút khẩn trương: "Những linh hồn này đang nhìn chúng ta. Nếu chúng ta còn tiếp tục ở lại nhất định sẽ bị bọn họ ăn mòn.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Thương Thần, không phải anh ta luôn là người có lá gan lớn sao, sao có thể sợ những con mắt này được?
Tuy rằng hàng trăm hàng ngàn con mắt này thoạt nhìn rất kinh khủng, nhưng tôi càng cảm thấy tội nghiệp cho chủ nhân của những con mắt này, với cái tính tuỳ tiện của Thương Thần thì anh ta càng không có cảm giác mới đúng.
Nhưng anh ta cứ lẩm bẩm, vừa lẩm bẩm vừa đi tới chỗ chúng tôi vừa mới tiến vào.
“Thương Thần, quay lại mau.” Tôi hét lên: “Anh từ chỗ này trở về không phải cũng không còn chỗ nào để đi rồi sao?”
Thương Thần quay đầu lại nhìn tôi, nói anh ta không muốn chết ở chỗ này, Tăng Hầu Ất này tàn bạo như thế, cho dù chết biến thành cương thi cũng sẽ rất hung ác, đến lúc đó mấy người chúng tôi căn bản không đối phó được.
Nói xong anh ta lại muốn leo lên, như thể không bao giờ muốn ở lại đây nữa.
Tôi đuổi về phía trước mấy bước: “Anh quên trên đường tới đây còn có một cỗ hung thi à? Cho dù anh có quay về đường cũ thì cũng vô ích thôi, huống chi ở đó còn có một mê cung, anh có thể ra ngoài được sao?”
“Trường An, cậu giúp tôi đi, tôi thật sự không muốn chết, Dược Quán Tử đã hy sinh để chúng ta được sống sót, chúng ta cũng không thể phụ lòng anh ta. Cậu nói có đúng không?”
Thương Thần khẩn cầu nhìn về phía tôi: “Tôi biết cậu có bản lĩnh trong việc đối phó cương thi, nếu không lão Yên cũng sẽ không nhận cậu làm học trò, cậu mau đi cùng tôi, hai chúng ta cùng đi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tôi cười khổ nói: “Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, hơn nữa hiện tại đã đến phòng chủ mộ rồi, chỉ cần tìm được chuông nhạc thì nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như hoàn thành rồi, nói không chừng đến lúc đó còn có lối ra an toàn hơn, anh cần gì phải gấp gáp như thế.”
“Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tôi thật sự không chịu nổi nữa, Trường An, cậu không đi cùng tôi cũng được, nhưng ít nhất cậu hãy giúp tôi để tôi đi lên.” Biểu tình khẩn cầu của Thương Thần làm cho tôi không đành lòng từ chối, cuối cùng đành phải gật đầu.
Nếu anh ta đã không muốn ở lại, vậy thì anh ta sẽ chỉ trở thành gánh nặng, không bằng để cho anh ta rời đi trước, nói không chừng đi được nửa đường gặp phải khó khăn liền tự mình quay lại.
Tôi tiến lại gần Thương Thần chừng vài bước, ước chừng cách anh ta còn một mét, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vì vậy tôi liền dừng lại để suy nghĩ.
Thương Thần nóng nảy: “Cậu còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi, tôi không leo lên được.”
Tôi đứng yên không cử động bởi luôn cảm thấy trên người anh ta thiếu cái gì đó, anh ta lo lắng thúc giục tôi vài tiếng, cuối cùng quát: “Trường An, tôi là anh em của Dược Quán Tử, anh ta đã cứu mạng tất cả mọi người đương nhiên cũng bao gồm cả cậu, cho nên tôi cũng coi như là nửa ân nhân cứu mạng của cậu, cậu đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”
Dược Quán Tử!
Anh ta vừa nói như thế tôi liền biết chỗ nào không thích hợp, từ sau khi Dược Quán Tử xảy ra chuyện, Thương Thần đều cõng ông ấy ở trên lưng. Nhưng người trước mắt không có, anh ta chỉ cố gắng muốn chạy trốn khỏi nơi này, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà Thương Thần có thể làm.
“Anh không phải Thương Thần, anh là ai?” Tôi hỏi.
Thương Thần đang cố gắng leo lên bỗng sửng sốt, lập tức nở nụ cười quỷ dị: “Cậu phát hiện ra rồi à?”
Bộ dạng này của anh ta khiến tôi liên tục lui về phía sau vài bước, sau đó rút súng lục ra nhắm ngay anh ta: “Anh rốt cuộc là ai, giả mạo Thương Thần nhằm mục đích gì? Lão Yên, ông có ở đây không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận