Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 153: Nghe Lén

Tôi giơ tay ngắt lời cậu ta: “Được rồi, không có gì to tát đâu.”
Tuy nhiên, thoạt nhìn Nha Tử vẫn có chút băn khoăn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi đoán là do cậu ta khá mẫn cảm với chuyện mắt mũi, suy cho cùng cũng vì mắt có vấn đề nên cậu ta mới trở thành trẻ mồ côi.
Tôi cũng không tiếp tục an ủi cậu ta, chỉ nói một câu mình không sao. Loại chuyện thế này, càng an ủi Nha Tử sẽ lại càng khó xử hơn.
Cũng may cậu ta không phải người hay nghĩ nhiều, nên đã vỗ vai tôi, bảo khi nào về Yến Kinh sẽ dẫn tôi đi ăn thêm nhiều món lẩu để cảm ơn. Tôi trừng mắt với cậu ta: “Không thể ăn món khác được à?”
Lẩu tuy ngon nhưng nếu ăn quá thường xuyên sẽ dễ bị nóng trong người.
Cậu ta cười khúc khích, vỗ bộ ngực hứa sẽ dẫn tôi đi ăn hết các món đặc sản của Yến Kinh.
“Được rồi, anh mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, cả người anh đầy “mùi hương” như vậy mà vẫn còn nói đến chuyện ăn uống được à!” Tôi đẩy đẩy cậu ta.
May là gần đây có một con suối lớn, cậu ta cầm lấy quần áo rồi tung ta tung tay chạy đến bờ suối, cũng không thể quan tâm ở đây có nhiều người như vậy, cứ để mông trần mà tắm rửa sạch sẽ.
Buổi tối, chúng tôi đốt lửa, vì không nắm rõ tình hình ở núi Thái Bạch nên cô Thu cũng không dám tuỳ tiện đi săn, bởi vậy chúng tôi chỉ có thể ăn lương khô.
“Hắt xì!” Đang ăn, Nha Tử đột nhiên hắt hơi mạnh, nước mũi chảy ra.
Cậu ta tuỳ ý dùng tay lau đi, rồi không thèm để ý mà tiếp tục gặm lương khô, lão Yên nhìn cậu ta một cái, bước tới sờ lên trán cậu ta: “Cậu sốt à?”
“Sốt á? Đâu có.” Nha Tử lắc lắc đầu.
Tuy nhiên, lão Yên lại đoạt lấy lương khô trong tay cậu ta, tức giận nói: “Cậu nhìn cậu đi, mặt đỏ bừng như thiêu đốt, lại bảo không sốt à? Sao ngay cả bản thân mình bị bệnh mà cậu cũng không cảm nhận được thế?”
Nghe lão Yên nói như vậy, tôi cũng cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nha Tử có chút không bình thường, ban đầu tôi chỉ cho rằng vì cậu ta ngồi gần đống lửa nên bị hun nóng thôi, hiện giờ tôi mới thấy cậu ta giống hệt như bị sốt.
Lão Yên bất đắc dĩ từ lấy thuốc hạ sốt từ trong túi ra, đưa cho Nha tử, rồi lại đuổi cậu ta vào trong lều để nghỉ ngơi. Sau đó ông ấy mới bất lực nói với chúng tôi: “Là do lão Hứa quá chiều chuộng cậu ta đấy! Thấy không, vừa rời xa thầy cậu ta đã chẳng khác nào một đứa trẻ.”
Cô Thu hừ một tiếng: “Ai biết được lão Hứa nghĩ gì chứ? Làm sao người ngốc nghếch ngây thơ như vậy lại vào được 701?”
Tôi ngồi một bên không nói gì, tuy rằng nghe bọn họ nói thì có vẻ họ không thích Nha Tử, nhưng nhìn thái độ của họ lại không phải như vậy, ánh mắt nuông chiều kia quả thực như đối xử với một đứa nhỏ vậy. Tôi đoán họ thực sự muốn trong 701 còn một người ngây thơ đơn thuần như Nha Tử.
Chúng tôi ăn hết phần lương khô của mình rồi quay lại lều, chỉ để lại Côn Bố canh đêm.
Lão Yên không yên tâm mà chui vào trong lều của tôi và Nha tử, thỉnh thoảng ông ấy lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Nha Tử, cô Thu nằm một mình trong căn lều ngay bên cạnh.
“Lão Yên, anh ta không sao đó chứ?” Tôi hơi lo lắng nhìn Nha Tử, chỉ thấy khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, rõ ràng là sốt không nhẹ.
Điều làm tôi ngạc nhiên là, Nha Tử thế mà lại bỏ chiếc kính râm xuống, nhưng hai mắt cậu ta lại nhắm chặt, khiến tôi không nhìn ra được điểm gì khác biệt. Tôi chỉ cảm thấy, khi không đeo kính râm, khuôn mặt của cậu ta trông càng non nớt hơn.
Lão Yên sờ đầu Nha Tử, mặt ủ mày ê nói: “Đứa nhỏ này từ khi đi theo lão Hứa thì không phải chịu thêm chút vất vả nào nữa, trước kia có xuống mộ cũng là lão Hứa dẫn cậu ta theo, có chuyện gì cũng là ông ấy che chở cho, lần này là do tôi sơ suất rồi!”
Nhìn dáng vẻ này của lão Yên, ngược lại còn khiến tôi buồn cười, đành phải an ủi ông ấy, có lẽ lần này giáo sư Hứa đồng ý để chúng ta dẫn Nha Tử theo, chính là để cho cậu ta có cơ hội rèn luyện thì sao?
“Cũng đúng.” Lão Yên thu tay lại, bảo tôi đỡ Nha Tử ngồi dậy và giúp cậu ta uống thuốc hạ sốt.
Hoàn thành xong những việc này, lão Yên nhắc tôi đi nghỉ ngơi trước, đã có ông ấy trông nom Nha Tử rồi.
Mắt tôi không thoải mái, cũng không phù hợp để chăm sóc người bệnh cả một đêm, cho nên tôi chỉ đáp lại lão Yên một tiếng, rồi kéo túi ngủ chui sang một góc.
“Cậu… Mấy năm qua cậu đều làm như vậy à?”
“Không liên quan gì đến anh.”
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe được tiếng người nói chuyện vang lên bên tai, một trong số đó là giọng của Côn Bố.
Tôi lập tức nảy sinh sự hứng thú, cố gắng mở mắt ra, nhích người đến gần cửa lều, xóc một góc cửa lều lên để nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Côn Bố đang quay lưng lại phía lều của tôi, đối diện anh ta có một bóng người tương tự, người này đúng là Trát Tây!
Nhớ đến ban ngày trước khi chúng tôi bước vào trong làn chướng khí, Côn Bố có quay đầu nhìn thoáng qua một cái, hiện giờ ngẫm lại, tôi đoán lúc ấy hẳn là anh ta đã cảm nhận được Trát Tây đang theo dõi chúng tôi.
“Vì sao cậu vẫn chưa trở về Nam Cương?”
Đúng lúc này, Trát Tây đột nhiên mở miệng.
Lời này khiến tôi nghe mà sửng sốt, tôi nhớ rõ lời lão Yên từng nói, không phải hai người bọn họ đang tranh giành ngôi vị Cổ Vương sao? Sau khi Côn Bố vào 701, Trát Tây mới có thể trở thành Cổ Vương, vì sao anh ta lại có dáng vẻ như đang mời Côn Bố trở về thế kia?
Giọng nói của Côn Bố vẫn không có chút cảm xúc gì, câu trả lời vẫn là: Không liên quan gì đến anh.
Trát Tây rầu rĩ nói một câu: Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em ruột thịt, không thể chỉ vì ngôi vị Cổ Vương mà cả đời không gặp mặt nhau được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận