Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 619

Trên đỉnh núi Cửu Hoa thậm chí còn được Phật quang chiếu sáng, lộ ra một kỳ quan ngàn năm hiếm gặp!
Hành động của Kim Kiều Giác khiến tất cả những người có mặt ở đó chấn động, tất cả đều quỳ lạy gọi ngài là Phật Bồ Tát.
Thậm chí Mẫn Công còn dẫn con trai mình đến nhận Kim Kiều Giác làm thầy, theo ngài vào núi tu hành.
Ở trên cũng đã đề cập đến việc Kim Kiều Giác tin vào việc khổ tu, nên nhóm người đi theo ngài ấy đã trở thành nhóm “khổ tu” đầu tiên!
Họ đã nhìn thấy sự thần thông của Kim Kiều Giác nên đương nhiên vô cùng kính trọng ngài. Mỗi ngày họ đều ngồi thiền niệm Phật với Kim Kiều Giác, giúp đỡ dân chúng, mỗi bữa cũng chỉ ăn một lượng nhỏ cơm chay được lấy từ gạo trắng trộn lẫn với đất Quan Âm, nên khuôn mặt và cơ thể của họ mới tiều tụy và gầy ốm như thế.
- Giải thích, Đất Quan Âm là một loại đất tương đối mềm, sau khi ăn loại đất này, nếu uống thêm nước sẽ cảm thấy no, vì vậy người ta sẽ ăn đất Quan Âm khi thực sự không còn gì để ăn. Hết giải thích.
Trong quá trình tu hành của mình, Kim Kiều Giác đã giúp đỡ vô số dân chúng, có đóng góp rất lớn cho việc truyền bá Phật giáo!
Người đời gọi ngài là Địa Tạng vì thấy ngài giống như đất mẹ thiên nhiên, chỉ làm chuyện tích đức mà không cầu danh lợi. Và còn vì ngài vốn là hoàng tử nước Tân La, nên được gọi là Địa Tạng Vương.
Tương truyền Địa Tạng Vương Bồ Tát tu hành vô số kiếp đã sớm viên mãn công đức và thành Phật.
Nhưng Địa Tạng Vương Bồ Tát lại nguyện cứu độ hết mọi chúng sinh, nên đã cống hiến sức mạnh Phật của mình, trên dương gian thì cứu độ chúng sinh, dưới địa ngục thì siêu thoát quỷ hồn, là ngọn nguồn của câu nói “Địa ngục không trống, thề không thành Phật, chúng sinh tận độ, phương chứng bồ đề”, mà Kim Kiều Giác lại là hóa thân đầu tiên của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Không gian bức tranh treo tường có hạn, chỉ nói ngắn gọn về cuộc đời của Kim Kiều Giác và một số việc làm của ngài trong quá trình tu hành.
Nhưng việc ngài qua đời như thế nào và phù đồ chín tầng sau khi ngài qua đời được tu sửa ra sao thì lại không hề được đề cập đến.
“Chắc là do không muốn các thế hệ sau bàn tán quá nhiều?” Tôi nói một cách không chắc chắn.
Nha Tử dứt khoát phủ định, nói không thể nào. Mấy bức tranh treo tường này được cất giấu sâu trong phù đồ chín tầng, sao có thể sợ người ta bàn tán được chứ?
Tôi lập tức cứng họng. Chẳng lẽ mấy bức tranh treo tường này còn ẩn chứa bí ẩn gì khác?
“Chỉ sợ là vậy." Nha Tử sờ bức tranh treo tường, nói bức tranh này quá đơn giản. Những việc được vẽ lên toàn bộ đều có trong tư liệu lịch sử, nhưng mọi người đều biết, cái gọi là lịch sử thật ra cũng không hoàn toàn đúng.
Nha Tử thở dài, nói vốn còn cho là có thể thông qua bức tranh treo tường này tìm hiểu được cuộc đời đầy truyền kỳ của Kim Kiều Giác, nhưng không ngờ đó chỉ là ảo tưởng.
Tôi không nói gì cả. Vốn dĩ tôi không biết nhiều về Kim Kiều Giác, những nội dung này đối với tôi đã đủ lắm rồi.
Nha Tử nhìn chằm chằm vào tôi và không nói gì một lúc lâu. Tôi bị cái nhìn của anh ta dọa cho sợ hãi, đang định hỏi thì anh ta đột nhiên nói: "Đừng cử động!"
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cứng người đứng đó, nghĩ rằng trên người mình có thứ gì.
Sắc mặt Nha Tử nghiêm túc, ngay cả cây bút đao kim cương cũng lóe lên, tôi không dám cử động chút nào, nhưng tôi thực sự không cảm thấy có gì cả, càng không cảm thấy gì thì lại càng tự hù dọa chính mình.
Vì vậy tôi lắp bắp hỏi Nha Tử: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Anh ta không trả lời, tay phải cầm bút đao kim cương, tay trái khẽ động.
Mí mắt tôi giật giật, phần lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nha Tử nhướng mi liếc nhìn tôi, sau đó lao thẳng tới, tôi ngẩn người nhìn bút đao kim cương đang đối diện trước trán mình, tim nhảy vọt lên tận cổ họng.
Bút đao kim cương lao vút đến, mắt thấy nó sắp đâm vào trán nhưng tôi lại không nhúc nhích, đồng tử hơi co lại, ánh mắt tập trung vào phần đầu mũi đao.
Năm centimet ... một centimet ...
Cơ thể tôi đột nhiên cử động, ngã người sang bên trái, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, bút đao kim cương cắt xuyên qua quần áo của tôi nhưng vẫn chưa dừng lại, phụt một tiếng như đâm vào thứ gì đó.
Khi Nha Tử giơ bút đao kim cương lên, tay trái của anh ta hơi động. Đó có nghĩa là tôi không được cử động cho đến khi bút đao kim cương đến gần sát trán tôi.
Với cái khí thế vừa nãy của Nha Tử, nếu không phải chắc chắn anh ta sẽ không làm hại tôi thì có lẽ tôi đã thực sự nghĩ anh ta muốn giết tôi rồi!
"Không sao đâu, đứng dậy đi." Nha Tử bình tĩnh nói.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa đứng dậy vừa hỏi anh ta đó là gì.
“Tự cậu nhìn thì sẽ biết." Giọng điệu của Nha Tử cực kỳ bình tĩnh và đầy lạnh lùng.
Tôi thấy có hơi kỳ lạ nên quay lại nhìn, sắc mặt chợt tái nhợt, chỉ thấy một con rắn vương đen bự bằng cổ tay đang nằm trên vũng máu.
Rắn vương đen toàn thân màu đen bóng. Rất nhiều người yêu thích rắn sẽ nuôi nó làm thú cưng. Tuy nhiên, độc tính của loại rắn này thật ra rất mạnh, nếu không cẩn thận có thể sẽ cắn ngược lại người nuôi. Cho nên nếu nuôi rắn vương đen thì người ta thường sẽ nhổ hết răng nanh của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận