Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 233: Trát Tây Bị Thương

“Nha Tử, anh…”
“Im nào!” Nha Tử quay lại, lạnh lùng quát.
Tôi lập tức mím miệng lại, chỉ thấy Nha Tử nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia, y như là người bị tâm thần phân liệt vậy.
Không biết đã qua bao lâu, Nha Tử mới dời tầm mắt, khóe miệng nhếch lên, có chút khinh thường nói: “Đồ nhát cáy.”
Anh ta đang nói ai vậy?
Tôi chỉ cảm thấy dường như toàn bộ máu trong cơ thể đều chảy ngược, người đứng trước mắt tôi lúc này thực sự là Nha Tử sao?
Trên đường đi không phải chúng tôi chưa từng gặp phải nguy hiểm, tuy nhiên đến tận bây giờ Nha Tử vẫn luôn hành xử như một tên mọt sách yếu đuối, người như vậy lại có thể đột nhiên bộc phát ra năng lực mạnh mẽ như vậy, chỉ nhờ vào việc tháo kính râm ra thôi sao?
Bởi vì anh ta vừa xuất hiện đã cứu tôi nên tôi chưa bao giờ hoài nghi, nhưng nhìn hành vi kỳ lạ của anh ta, trong lòng tôi cũng từ từ sinh ra nghi vấn.
“Nghi ngờ tôi à?” Nha Tử không hề quay đầu lại, giọng nói cũng hơi trầm xuống.
Tôi vội vàng lắc đầu, nói nhảm, nếu anh ta thực sự không phải Nha Tử, bây giờ tôi nói cho anh ta biết tôi đang nghi ngờ thì tôi còn kiếm được quả ngọt mà ăn sao?
Nha Tử nhẹ nhàng mỉm cười: “Cậu nghi ngờ cũng bình thường thôi, lần đầu tiên thầy tôi nhìn thấy tôi cũng phải hoài nghi.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ nói rằng tại trước sau anh ta thay đổi nhiều quá, làm cho tôi hơi lo lắng, bảo anh ta đừng bận tâm.
Nha Tử lắc lắc đầu tỏ ý không quan tâm, rồi cất bước tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi giữ chặt tay anh ta: “Đừng đi nữa, chẳng may đi tiếp mà gặp phải huyết tằm…”
“Không đâu.” Nha Tử đột nhiên trả lời một cách chắc nịch, khiến tôi càng cảm thấy tò mò hơn về những việc anh ta vừa mới làm.
Dường như nhìn ra sự tò mò của tôi, vừa đi anh ta vừa giải thích: “Tôi chỉ đang tự nói một mình thôi, đừng để ý quá.”
Tôi càng thấy bối rối hơn trước những gì anh ta nói, nói vậy thà không nói còn hơn.
Chỉ là anh ta không có ý tiếp tục giải thích, tôi đành phải chờ đến lúc quay về Yến Kinh, tìm cơ hội tìm hiểu một chút.
Nhưng anh ta nói đúng, chúng tôi đi được chừng hai phút, hình ảnh trên vách tường hai bên đã bắt đầu thay đổi, dường như chúng tôi đã thoát khỏi thứ phiền phức kia.
Quả nhiên, sau khi đi được thêm khoảng năm phút nữa, lối đi bắt đầu biến hoá, một khúc cua xuất hiện trước mắt chúng tôi!
Tôi kích động nắm lấy cánh tay của Nha Tử: “Chúng ta ra ngoài rồi à?”
Nha Tử nhíu mày: “Cứ qua đó nhìn kỹ rồi hãy nói.”
Thấy anh ta như vậy, tôi cũng nhận ra được điều gì đó không ổn, hỏi anh ta có phải đã từng đi qua đoạn đường này hay không?
Anh ta gật đầu: “Sau khi trốn thoát, không bao lâu sau tôi đã nhìn thấy được một toà cung điện, nhưng lại không xuất hiện khúc cua này.”
Hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng tôi đã bị một câu nói của anh ta dập tắt, tôi cố lấy lại bình tĩnh rồi mới mở miệng: “Vậy chúng ta cứ qua đó nhìn trước rồi nói sau.”
Nha Tử không nói gì nữa, mà rút con dao găm từ thắt lưng ra, tôi thấy anh ta cầm chặt con dao găm, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Khúc cua càng ngày càng gần, tôi cũng càng lúc càng cảnh giác hơn, cứ cảm giác như có ma quỷ gì đó đang ẩn nấp ngay chỗ khúc cua.
“Phì phì phì…”
Ngay vào lúc trong đầu tôi xuất hiện đủ các loại hình ảnh yêu ma quỷ quái, tôi đã nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề vang lên từ chỗ khúc cua đó.
Tôi dừng bước lại, vội nhìn về phía Nha Tử, nhưng anh ta chỉ hơi sửng sốt một chút rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, tiếng hít thở kia dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Nha Tử.
Tôi giữ chặt anh ta lại, bảo anh ta phải cẩn thận một chút, Nha Tử ra hiệu cho tôi không có việc gì, rồi lại đi trước dẫn đường.
Tôi đành phải tiếp tục đi theo, càng đến gần tiếng hít thở kia lại càng rõ ràng, nhưng càng nghe tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn, sao tiếng thở kia như thể có thể ngừng lại bất cứ lúc nào?
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, vẻ mặt của Nha Tử chợt thay đổi, anh ta nhanh chóng chạy về phía trước, chớp mắt một cái đã bước vòng qua khúc cua.
Tôi cũng hoảng sợ mà chạy theo sau, liền thấy Nha Tử ngồi xổm xuống, bên cạnh anh ta còn một người nữa.
“Côn Bố?” Tôi lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc thốt lên một câu.
Chỉ thấy Côn Bố mặc một bộ đồ màu đen dựa nửa người vào tường, hôn mê bất tỉnh. Lúc này Nha tử đang ngồi xổm bên cạnh anh ta, mà tôi lại nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Côn Bố phát ra từ trong miệng và mũi của anh ta.
Tôi vội vàng chạy tới, khi đến gần mới nhận ra bộ quần áo màu đen của anh ta đã ướt đẫm máu tươi, ngay cả chỗ anh ta nằm cũng đã nhuộm đỏ thành một vũng máu.
“Làm… Làm sao thế này?” Tôi nhìn khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Côn Bố lúc này trông càng chẳng có chút huyết sắc nào, nếu không phải còn có tiếng hít thở nặng nề kia, tôi còn cho rằng anh ta đã chết rồi.
Chỉ là sau khi tôi vừa hỏi xong đã tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, Nha Tử chỉ tới nhanh hơn tôi vài bước, làm sao anh ta biết được chuyện gì đã xảy ra?
“Anh ta không phải Côn Bố.”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, ấy vậy mà Nha Tử lại lên tiếng, nhưng lời nói của anh ta lại khiến tôi kinh ngạc.
Tôi cũng ngồi xổm xuống, thật cẩn thận tháo găng tay màu đen trên tay người này xuống, thấy màu sắc trên da anh ta vẫn bình thường.
“Trát Tây?” Tôi ngẩn người: “Sao anh ta lại ở chỗ này?”
Nha Tử lắc đầu nói: “Trước khi bước vào trong mộ, Côn Bố nói có việc, hẳn là có liên quan tới Trát Tây rồi, hiện giờ Trát Tây cũng ở chỗ này, vậy chắc chắn Côn Bố cũng đã vào trong mộ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận