Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 107: Chuyện Xưa

Tiếp theo, tôi và lão Yên chậm rãi xem hết tất cả các bức bích họa và nối chúng thành một câu chuyện hoàn chỉnh, mà cố sự này cũng khiến chúng tôi cảm thấy cổ quốc Trường Dạ ngày càng trở nên bí ẩn.
Nữ Vương tự phụ về vẻ đẹp của mình và dành rất nhiều thời gian để duy trì nhan sắc, nhưng sắc đẹp sớm muộn gì cũng sẽ tàn lụi, cho nên ngay tại lúc dung mạo của mình đang ở thời kì đỉnh cao thì đã nghĩ ra một cách: Nghiên cứu thuốc trẻ mãi không già.
Mà điều này cũng giống như cách làm của Tần Thủy Hoàng, thứ nhất là phái người đi tìm, thứ hai là chiêu mộ người tới luyện chế.
Tuy nhiên, thuốc trẻ mãi không già này nào có dễ dàng tìm ra như thế, phải nói là trên đời này chưa chắc sẽ có thứ như vậy.
Vì vậy, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua, Nữ Vương chẳng thu được gì cả, mà bản thân còn ngày càng già đi. Cho dù vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng cô ấy lại sợ bản thân đến một ngày mình già đi sẽ bị một vị vua mới thay thế, cho nên cô ấy vẫn luôn hi vọng mình có thể vĩnh viễn trẻ mãi không già.
Vì vậy mà sau khi Nữ Vương không tìm được thuốc trẻ mãi không già thì đã bắt đầu có một cách tiếp cận lập dị là đi uống máu người, đặc biệt là dùng máu của trẻ sơ sinh để tắm rửa, từ đó giữ cho làn da của mình luôn luôn trắng nõn tinh tế! Mà điều này cũng khiến cho thần dân bắt đầu sợ hãi cô ấy, ngay cả những kỵ sĩ luôn bảo vệ cô ấy cũng dần trở nên thất vọng.
Tuy nhiên, Nữ Vương lại không quan tâm, vừa dựa vào các bài thuốc dân gian để duy trì sắc đẹp vừa phái người đi tìm ra thuốc trẻ mãi không già.
“Hóa ra nhóm xương cốt trẻ em mà chúng ta vừa nhìn thấy là do Nữ Vương gây ra.” Tôi chạm vào bức bích họa, đồng thời khó có thể tưởng tượng được, vậy mà lại có một người vì muốn trẻ mãi không già lại làm ra chuyện cực kỳ tàn nhẫn như thế.
Lão Yên lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Từ thời xa xưa, mạng sống của thần dân đều không có giá trị gì.”
Vừa nói, ông ấy vừa tiếp tục diễn giải nội dung trên bức bích họa.
Mà hành động này của Nữ Vương đã khiến cho thần dân vốn đã rất tuyệt vọng, cho rằng dưới sự thống trị của loại Nữ Vương này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đi tới sự diệt vong, nhưng vào một ngày nọ, tất cả những điều này đã bị một người đàn ông mặc áo xanh đeo mặt nạ phá vỡ!
Theo như lời bức bích họa nói thì người đàn ông áo xanh này cũng là quốc vương của nước nào đó. Anh ta ái mộ Nữ Vương, đã từng nhiều lần trèo non lội suối tới thăm cổ quốc Trường Dạ. Chỉ riêng lộ trình vừa đi vừa về đã mất thời gian một năm rồi!
Nhưng Nữ Vương lại thấy chướng mắt anh ta, thế nên trong bức bích họa vẫn luôn không có bóng dáng anh ta. Mãi cho đến lần này, anh ta cầm một khối thiên thạch đến, nói trong khối thiên thạch này có cách khiến cho người ta trẻ mãi không già, nhưng trước mắt vẫn còn chưa nghiên cứu ra.
Người đàn ông áo xanh biết Nữ Vương xưa nay luôn liên tục tìm cách trẻ mãi không già, thế cho nên sau khi anh ta phát hiện ra một chút đầu mối đã từ quốc gia của mình chạy tới, tặng thiên thạch cho Nữ Vương.
Nữ Vương đang điên cuồng, nghe được tin này đương nhiên vô cùng mừng rỡ. Trước đây cô ta vô cùng chán ghét người đàn ông áo xanh, nay lại nghênh đón đủ kiểu. Thậm chí cô ta còn đồng ý với người đàn ông áo xanh, ngày mình có dung mạo trẻ mãi không già đó sẽ là lúc hai người kết hôn.
Người đàn ông áo xanh phấn khởi không thôi, cũng không trở về quốc gia của mình mà ở lại cổ quốc Trường Dạ hỗ trợ nghiên cứu thiên thạch.
Trong mấy bức bích họa miêu tả đều là quá trình bọn họ nghiên cứu, hình như bọn họ muốn dùng thiên thạch để chế tạo thứ gì đó.
Thời gian không phụ người có lòng, dường như cuối cùng bọn họ cũng đã thành công. Bọn họ đã chế tạo ra một chiếc gương.
Hình dạng của chiếc gương này vô cùng cổ quái, hai con cá vàng con lên con xuống đầu đuôi đụng vào nhau, chính giữa lồi lên.
Nữ Vương đứng ở trước gương, kỳ lạ là trong gương lại có một Nữ Vương giống y hệt cô ta đi ra. Hai người đối diện cất tiếng cười, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị!
Nhưng về sau sự việc lại phát triển nằm ngoài dự liệu. Nữ Vương cũng không có tuân thủ lời hứa. Sau khi có được gương cổ, cô ta đã gạt người đàn ông áo xanh quay về quốc gia của mình, lại sợ bí mật trẻ mãi không già bị phát hiện nên đã giết hết toàn bộ những người tham gia nghiên cứu trừ kỵ sĩ ra.
Thậm chí cô ta còn xúi giục những bộ lạc khác của Trung Nguyên tiến đánh quốc gia của người đàn ông áo xanh.
Kỵ sĩ khuyên nhủ không có kết quả, chỉ đành trơ mắt nhìn Nữ Vương trở nên khát máu. Sau cùng không ai biết kết cục của cố sự này, bởi vì bích họa đến đây là kết thúc. Tất cả dừng lại trong một mảnh đỏ tươi...
"Vì sao từ đầu tới cuối người đàn ông này đều đeo mặt nạ?" Tôi cảm thấy hơi lạ, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa quần áo trang sức của những người này khác nhau nhiều lắm."
“Nhìn người mặc nguyên bộ đồ xanh này, anh ta có lẽ là một vị quốc chủ nào đó ở phía Nam. Bởi vì lúc ấy chỉ phía Nam mới có kỹ thuật nuôi tằm phát triển. Thế nhưng mấy ngàn năm trước, hai phía Bắc Nam hoàn toàn không có con đường thông nhau, quốc chủ này ba lần bốn lượt tới thăm Nữ Vương của cổ quốc Trường Dạ bằng cách nào?” Lão Yên cũng cảm thấy lạ, rung đùi đắc ý cả buổi cũng không nói ra được nguyên cớ.
Tôi lại càng để ý đến kết quả cuối cùng của cuộc chiến này hơn: “Ông nói xem, cổ quốc Trường Dạ biến mất trong vòng một đêm, có phải có liên quan đến cuộc chiến này không?”
Lão Yên lắc đầu một cái, nói mình không biết. Chuyện liên quan tới cổ quốc Trường Dạ đến cùng biến mất như thế nào, vì sao biến mất, chuyện này rất khó đưa ra phán đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận