Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 173: Rơi Xuống

Khi nói đến gia tộc cản thi, cảm xúc của lão Yên rõ ràng không ổn, tôi có chút tò mò hỏi xem có gì khác biệt không?
“Hiện giờ người làm nghề cản thi đều làm việc một mình, bởi vì nghề này đã dần bị thất truyền trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa, cũng ít ai bằng lòng làm cái nghề cản thi này. Cho nên ngày thường những người này cũng chỉ cản thi một mình mà thôi, nhưng nếu là cả một gia tộc…”
Lão Yên xoa hai ngón tay vào nhau, như thể đang kẹp điếu thuốc lá ở giữa: “Nếu là cả gia tộc đều cản thi, như vậy có khả năng họ sẽ càng đáng sợ hơn so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng được, chẳng hạn như tên có thể vừa khống chế thi thể vừa dùng vu thuật hôm qua, tóm lại cậu đi cùng tôi cũng được, nhưng phải hết sức cẩn thận, gặp chuyện bất ổn là phải lập tức bỏ chạy, biết chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của ông ấy, tôi gật đầu: “Yên tâm.”
Lão Yên không nói gì nữa, mà bảo tôi đứng yên chờ đợi, còn mình thì khập khiễng đi đến nơi đám người cản thi đã biến mất nhiều lần. Chỉ thấy ông ấy quỳ rạp trên mặt đất và gõ gõ mấy cái, thỉnh thoảng ông ấy còn làm mấy động tác kỳ quái, rồi cứ cách một lúc lại đổi sang một chỗ khác.
Ước chừng năm phút sau, ông ấy vẫy vẫy tay gọi tôi, tôi vừa chạy qua đó thì lão Yên đã chỉ vào một bụi cỏ và nói: “Ở chỗ này, nếu không cẩn thận tìm kiếm, thực sự rất khó phát hiện ra.”
Lúc này tôi mới chú ý tới trong bụi cỏ mà lão Yên chỉ vào, có một hai ngọn cỏ là giả, nói cách khác, sở dĩ mấy tên cản thi kia có thể biến mất, là bởi vì chúng đã di chuyển những ngọn cỏ giả này, mở ra cơ quan và biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Nhưng lỡ như có người vô tình chạm vào thì sao?” Tôi quan sát ngọn cỏ giả, cảm thấy thế này chưa đủ cẩn thận cho lắm.
Lão Yên cười lạnh nói, nơi này vốn là đỉnh núi Thái Bạch, bình thường chẳng có mấy ai tới, còn nếu thi thoảng có người tới mà đụng phải cơ quan này, vậy nhất định người ấy cũng chẳng còn mạng mà về.
Tôi sởn tóc gáy trước những lời của lão Yên, nhưng nghĩ đến những tên cản thi và đám thi thể kia, trong lòng tôi cũng hiểu rõ, thi thể vốn là thứ rất khó tìm, hiếm lắm mới có mấy người tự đến chịu chết, đương nhiên chúng sẽ không thể bỏ qua rồi.
“Nhìn kìa, ở đây có vết máu!”
Tôi đột nhiên ngồi xổm xuống và nhìn vào phẫn rễ cỏ, ở nơi đó có một giọt máu màu đỏ sậm, gần như hòa lẫn vào bùn đất bên cạnh rễ cỏ, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua nó.
Nhìn thấy giọt máu này, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão Yên, ý bảo ông ấy rằng có chuyện gì đó không ổn. Xét theo vết máu xuất hiện ở nơi khuất thế này, nếu đám người cản thi đưa Côn Bố và những người khác rời đi từ đây, dọc đường không thể nào còn lưu lại vết máu, nhưng ở khoảng cách xa như vậy, chúng tôi lại chỉ nhìn thấy một giọt máu mà thôi.
“Quả nhiên.” Lão Yên cũng phản ứng lại, tuy nhiên sau đó ông ấy lại tỏ vẻ không coi trọng: “Đương nhiên bọn họ cũng có cách rồi. Chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ mở cơ quan này.”
Tôi nạp đạn, hơi tránh ra khỏi nơi đám cản thi đã biến mất, quay về phía lão Yên rồi khẽ gật đầu.
Ông ấy đưa tay ra định nắm lấy ngọn cỏ, nhưng lão Yên còn chưa kịp động, tôi đã nhìn thấy một vết nứt xuất hiện ngay dưới chân ông ấy, lão Yên cứ thế mà bị nó “nuốt” vào.
Tôi lập tức thả súng ra, nhanh chóng nghiêng người về phía trước, nắm chặt lấy tay lão Yên trước khi ông ấy hoàn toàn biến mất, rồi cùng lăn vào trong khe nứt đó.
Cảm giác rơi xuống không kéo dài lâu, gần như chỉ trong nháy mắt chân tôi đã chạm tới mặt đất.
“Thằng nhóc này, đứng dậy đi, cậu chê tôi chết chưa đủ nhanh có đúng hay không?” Ngay lúc tôi đang định quan sát tình hình xung quanh, lão Yên đột nhiên chửi ầm lên, lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đang đè lên người ông ấy. Tôi vội vàng bò dậy, cũng nhận tiện đỡ lão Yên lên.
Sau khi đứng dậy, lão Yên cũng nhìn xung quanh một lượt, rồi chậc lưỡi: “Nơi này quả là thần bí.”
Tôi khẽ gật đầu, bốn phía xung quanh không hề tối tăm, bởi vì ở lối ra của con đường chỉ rộng cỡ hai người này thế mà còn có ánh lửa yếu ớt chiếu qua.
“Cẩn thận một chút.” Lão Yên dùng tay ra hiệu cho tôi.
Tôi đỡ ông ấy, rồi hai người chúng tôi rón ra rón rén đi về phía lối ra.
Chúng tôi chỉ mới đi hai phút đã tới được lối ra, nhưng cả hai đều không tuỳ tiện đi ra ngoài, mà đứng yên ở đó như hai chú mèo đang âm thầm quan sát tình hình bên ngoài, nhưng sau đó cả hai chúng tôi đều bị sốc… bên ngoài thế mà lại là một ngôi làng!
Tuy rằng trong bóng đêm chúng tôi không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng ngoài kia lại đốt tới mấy đống lửa, nên hình dáng đại khái của ngôi làng đã hiện rõ trong tâm trí chúng tôi: Làng này ước chừng chỉ có mười mấy hộ dân, trước cửa mỗi nhà đều cắm cờ chiêu hồn. Trông dáng vẻ này thì lời lão Yên nói quả không sai, đây quả đúng là một gia tộc cản thi.
Đây cũng không phải một ngôi làng kép kín, ánh trăng xuyên qua núi và những bóng cây, khiến cho ngôi làng này trông càng thêm huyền bí!
Nếu không đi qua lối đi này mà đứng ở chỗ cao nhất của núi Thái Bạch, chắc hẳn chúng tôi cũng không thể phát hiện ra được sự tồn tại của nó, tuy nhiên từ chỗ cao nhất muốn đi xuống sẽ rất khó, dù sao bốn phía xung quanh ngôi làng này cũng đều là vách đá.
Có thể vì chưa tới giờ đi ngủ, nên trong làng vẫn có không ít người đi lại, bọn họ cũng chẳng làm gì cả, chỉ chào hỏi và tán gẫu mấy câu y hệt những người bình thường, vài đứa trẻ còn chơi đuổi bắt với nhau, thoáng nhìn thì thật êm đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận