Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 480

Tôi lặng lẽ đến gần cô Thu và mỉm cười nịnh nọt: "Chị Thu, đây là gì vậy?"
“Cậu muốn?" Cô Thu liếc nhìn tôi, tôi vội vàng gật đầu tỏ vẻ muốn.
Cô Thu trực tiếp ném mấy quả trên tay cho tôi, phủi tay thản nhiên nói: “Này chỉ là mấy thứ tôi tạo ra lúc buồn chán để hù dọa bọn trẻ thôi. Muốn thì cứ lấy đi.”
Tôi vội vàng đón lấy mấy thứ này rồi cẩn thận giấu trong ngực, gì mà để dọa nạt bọn trẻ chứ, này đơn giản chỉ là lý do cô Thu nói ra nhằm cố ý kích thích đám người Lưu Hàn Thu thôi.
Tôi biết nếu ném thứ này khi đang chiến đấu với kẻ thù thì chắc chắn sẽ có tác dụng không ngờ đến!
Quả nhiên cô Thu vừa nói xong lời này thì sắc mặt của đám người Lưu Hàn Thu đều tối sầm lại, cô Thu nói vậy tương đương với việc coi bọn họ là đám con nít ranh, khó trách bọn họ sẽ trở mặt.
Nhưng sự uy hiếp của cô Thu còn đó, bọn họ cũng không dám xì xào điều gì.
"Lão Yên, sao chúng ta vẫn chưa xuất phát?" Nhưng quả nhiên bọn họ không muốn chúng tôi yên, chẳng được bao lâu lại bắt đầu gây sự.
Sau khi Lưu Hàn Thu thu dọn đồ đạc xong thì lại tỏ vẻ không đi sẽ không kịp.
Lão Yên đương nhiên cũng không phải đèn cạn dầu, trực tiếp mở miệng chặn họng ông ta: "Muốn đi thì mấy người đi trước đi. Chúng tôi không vội, dù sao tốc độ của chúng tôi cũng rất nhanh."
Tuy lời này của ông ấy có chút mỉa mai nhưng quả thực không hề sai, thể lực đám người Lưu Hàn Thu nhìn chung không bằng chúng tôi, đi được một đoạn là lại phải nghỉ một chút, gặp đoạn đường khó đi là lại đi càng chậm.
Nếu không phải do bọn họ thì bây giờ chúng tôi nhất định không chỉ mới tiến vào núi Cửu Hoa.
Vì vậy Lưu Hàn Thu không thể phản bác được lời này, ấp úng nói: "Lão Yên, ông nói vậy là không đúng rồi, cô Tứ nói chúng ta nên cùng nhau hành động, ông đây là muốn làm trái ý ngài ấy sao?"
“Đúng là nhét chữ vào mồm mà, này, cô Tứ cũng đâu có nói chúng ta phải giống một cặp đôi đang yêu dính liền nhau như hình với bóng đâu đúng không?" Lão Yên nhanh chóng trả lời, lúc này tôi mới nhận ra miệng lưỡi của lão Yên thật ra không hề yếu chút nào, chỉ cần nói một câu cũng đủ khiến đối phương tức đỏ cả mặt ..
Rõ ràng Lưu Hàn Thu không phải người giỏi nói chuyện, lúc này Trường Không giống như hộ pháp bước tới: "Lão Yên, miệng lưỡi nhanh nhẹn cũng không có tác dụng gì đâu, nếu trì hoãn việc quan trọng, ông có gánh nổi trách nhiệm không?"
Một câu của anh ta đã đánh trúng điểm chí mạng của chúng tôi, nhiệm vụ này vốn rất khẩn cấp, William và nhóm trộm mộ kia hiện không rõ tung tích, không ai trong chúng tôi biết bọn họ đang ở đâu, đã tìm được phù đồ chín tầng chưa?
Nếu như để bọn họ nhanh chân tìm được trước thì mặt của người ở 701 sẽ bị vả rất đau.
Dù sao trước đây cũng đã bị vả mặt một lần, lần này lão Yên không muốn lịch sử lặp lại, cho dù không phải vì chuyện của quốc gia thì ông ấy vẫn phải đấu tranh vì thể diện của chính mình.
"Ba tiếng, nếu sau ba tiếng cậu ta không trở lại, chúng ta lập tức xuất phát." Lão Yên suy nghĩ một chút, nhưng cũng không kiên trì.
Lưu Hàn Thu hừ một tiếng: “Ngay cả cô Tứ bị tụt lại phía sau chúng ta cũng không đợi. Cấp dưới của ông là ai mà lại có mặt mũi lớn như vậy?”
"Lưu đầu hói, tôi đã lùi lại một bước rồi, như ông vừa nói, nếu như ông còn ép người quá đáng thì chính là đang gây chuyện." Lão Yên mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lưu Hàn Thu, người sau không nói gì, cứ vậy mà nhịn xuống.
Nhưng xét đến việc tôi và lão Yên nghi ngờ ông ta là người đứng sau lưng phá hoại, chúng tôi không thể tin được vẻ ngoài nhẫn nại như vậy.
Trong lúc nhất thời, giữa hai bên không còn lời nào để nói, mỗi người lo giải quyết xong bữa sáng rồi ngồi trong miếu thờ chậm rãi chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lão Yên càng lo lắng hơn, nói Côn Bố không phải là người không có chừng mực, nếu lâu như vậy mà vẫn không trở về rất có thể đã xảy chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
“Hay để tôi đi tìm xem?” Tôi quay đầu dò hỏi.
Nhưng lão Yên lại lắc đầu nói không cần, cánh rừng này rất lớn, thời tiết không tốt, cũng không biết rõ phương hướng bên trong, đến lúc đó không tìm được người mà lại mất tích thêm một người thì lại khổ.
Tôi cười cười nói không sao đâu, cho dù thời tiết xấu thì vẫn có rất nhiều cách để xác định phương hướng, bao gồm hướng phát triển của cây, kết cấu của đất,… đều có thể xác định được phương hướng đại khái.
Tôi cũng không cảm thấy Côn Bố đột ngột rời đội sẽ không để lại cho chúng tôi tín hiệu nào.
“Chờ một chút.” Lão Yên nhìn ra ngoài miếu thờ, không biết ông ấy đang kiên trì vì điều gì.
Chờ một lúc, Lưu Hàn Thu có chút vui sướng khi người gặp họa, nói: “Đã hai tiếng rưỡi trôi qua rồi.”
Chúng tôi không để ý đến ông ta, bởi vì thời gian càng trôi qua, chúng tôi càng lo lắng hơn.
Dù sao Côn Bố bây giờ cũng không giống với trước đây, nếu chúng tôi đoán không sai thì anh ta đã không thể dùng được cổ trùng nữa, như vậy sức chiến đấu của anh ta sẽ giảm đi rất nhiều, trong khu rừng rậm này sẽ gặp vô vàn nguy hiểm.
Khi thời gian trôi đến phút cuối cùng của ba tiếng, chúng tôi cũng biết mình không thể chờ đợi thêm được nữa nên đành phải bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận